Chương 2

Bầu không khí trong phòng tập luyện như bị đóng băng, tay dương cầm còn đắm chìm trong cảm xúc của mình chớp chớp mắt, vội vàng giơ tay lau sạch sẽ nước mắt, đứng ra nói: "Nhạc trưởng, cám ơn ngài đã dạy dỗ trong hai năm này, tôi..."

"Tránh ra." Tạ Dịch Chi lạnh lùng nói.

Tay dương cầm "Hả" một tiếng, mờ mịt nhìn về phía Tạ Dịch Chi, lại phát hiện ánh mắt của anh dừng ở phía sau bên phải mình. Trong đầu tay dương cầm đều là bột nhão, nhìn trái phải xung quanh, phát hiện mọi người đều cúi đầu nhìn xuống đất, mỗi người đều căng chặt thân mình. Chỉ trừ một người sắc mặt khó coi, gắt gao nhìn chằm chằm anh ta.

Dù chậm chạp đến đâu, nghệ sĩ dương cầm cũng phát hiện ra cái gì đó không ổn. Đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn loạn.

"Nhạc trưởng, anh bảo tôi đi sao?" Cuối cùng người nhìn chằm chằm vào nghệ sĩ dương cầm cũng mở miệng, ánh mắt u ám, giọng điệu sặc người.

Sắc mặt Tạ Dịch Chi vẫn không chút thay đổi, chỉ lùi ra một bước, nghiêng người, ý bảo anh ta rời đi.

"Hy vọng tốt nhất nhạc trưởng không nên tới tìm tôi nữa." Người nọ không nói nhiều, cười lạnh một tiếng, trực tiếp xách violin của mình đi ra khỏi phòng tập luyện.

Nghệ sĩ dương cầm ngơ ngác nhìn trưởng nhạc công violin cứ như vậy rời đi, hoàn toàn choáng váng.

Phải biết rằng trong đoàn này, người được công nhận là lợi hại nhất chính là nghệ sĩ violin kia, lúc trước khi bọn họ đoạt được giải thưởng, không thể không kể đến công của anh ta.

"Ha ha." Tần Bạc cười gượng hai tiếng, đi lên ôm tay dương cầm đáng thương, ý đồ hòa hoãn không khí, "Sợ sao? Nếu nhạc trưởng của mọi người muốn cậu đi, làm sao còn có thể để cho tôi diễn tấu cho cậu xem."

Tạ Dịch Chi không phản bác lời bạn tốt, chỉ lạnh lùng nhìn những người còn lại: "Thiên phú bình thường, có thể cần cù luyện tập. Lòng không ở đây, lập tức rời đi."

Trưởng nhạc công violin rời đi, Tạ Dịch Chi để cho nghệ sĩ violin khác lên thay, Tần Bạc đảm nhiệm vị trí nhạc công violin thứ hai.

Thời điểm đi theo tập luyện cùng dàn nhạc, Tần Bạc có chút cảm thán: Năm đó khi chính mình học violin cũng là một cây giống tốt, nếu không phải bị đả kích quá lớn...

Nhưng mà thời gian tập luyện hôm nay ngắn hơn bình thường, chỉ một tiếng sau, Tạ Dịch Chi đã cho mọi người giải tán.

Vốn dĩ Tần Bạc chỉ muốn xem bạn tốt làm nhạc trưởng như thế nào, kết quả đi lên chính là một vở kịch lớn. Anh ta vừa phải đàn piano vừa phải kéo violin, thật sự rất mệt mỏi.

Tạ Dịch Chi vừa nói tan, Tần Bạc liền dẫn đầu lôi kéo anh ra cửa.

Nhạc trưởng rời đi, tất cả người trong dàn nhạc cũng thở phào nhẹ nhõm. Người cầm đàn hạc trong đoàn đi đến vỗ vỗ vai nghệ sĩ dương cầm: "Không sao chứ?"

Nghệ sĩ dương cầm lắc đầu: "Vừa rồi thiếu chút nữa tôi đã cho rằng chính mình phải rời đi."

"Vừa rồi Tần lão sư nói đúng, nhạc trưởng muốn cậu đi, nào còn có thể để cho Tần lão sư chỉ điểm cho cậu." Người cầm đàn hạc thở dài, "Cũng là do tâm tư của cậu rối loạn."

Người nọ nhớ đến chuyện của trưởng nhạc công violin vừa rời đi kia, kể từ khi giành được giải thưởng vào năm ngoái, anh ta bắt đầu trôi dạt, thậm chí còn nhận quảng cáo bên ngoài. Mỗi ngày đều đến phòng tập luyện, nhưng thái độ rất có lệ.

"Nhưng mà ... Không có nhiều nghệ sĩ violin giỏi." Nghệ sĩ dương cầm cau mày, những nghệ sĩ violin thực sự có năng khiếu hoặc là học tập tại học viện âm nhạc hàng đầu nước ngoài, hoặc là muốn đi ra nước ngoài. Mà năng lực của nghệ sĩ violin vừa rời đi quả thật là số một số hai trong nước.

Tay đàn hạc không thèm để ý bĩu môi cười nói: "Có lẽ cậu quên mất năm đó nhạc trưởng của chúng ta là nghệ sĩ violin trẻ nhất của thế hệ trẻ trong nước, nhất định nhạc trưởng đã tìm được người thích hợp."

Nhưng mà Tạ Dịch Chi bên kia vẫn chưa chọn được bất kỳ ai, chỉ là anh không chịu nổi việc lấy âm nhạc làm thủ đoạn kiếm tiền, ngay cả một giây cũng không muốn, cho nên mới ngay lập tức đuổi người đi.

.....

"Mau mau mau, Thu Thu, cô hỗ trợ nâng trống lên." Người bố trí sân khấu lớn tiếng hô to, "Mọi người nhanh tay, học sinh đã bắt đầu vào, nhanh lên!"

Hoàng Thu Thu yên lặng ôm lấy một cái trống định âm đi lên sân khấu, những người khác đi tới đi lui đều không để ý tới cô. Mọi người ai cũng có nhạc cụ cần phải quản, bản thân Hoàng Thu Thu thuộc về bộ gõ, lại là người nhàn rỗi nhất, đương nhiên phải làm việc.

*Trống định âm là một nhạc cụ thuộc bộ gõ, được sử dụng nhiều nhất trong các dàn nhạc hòa tấu. Trống định âm thường bằng đồng, có hình dáng một nửa quả cầu, mặt trống có căng da, đường kính mặt da trong khoảng từ 60 cm đến 80 cm. Mặt da càng lớn âm thanh càng trầm.

Mười phút sau mọi người đã đứng vững ở vị trí của mình, chờ hiệu trưởng trên sân khấu phát biểu xong, bọn họ bắt đầu diễn tấu.

Hoàng Hi Nguyệt mặc một bộ váy dài màu ánh trăng đi lên sân khấu, cho dù Hoàng Thu Thu ngồi ở góc xa nhất, cũng có thể nghe được học sinh dưới sân khấu xôn xao.

Hi Nguyệt lớn lên rất xinh đẹp, Hoàng Thu Thu mang theo kẻng tam giác của mình không mục đích nghĩ, rất nhanh suy nghĩ đã bay xa.

*Kẻng tam giác là một nhạc cụ trong dàn nhạc giao hưởng. Nếu xét về kích cỡ, đây là một trong những nhạc cụ nhỏ nhất trong dàn nhạc.

Không biết sáng mai phải đi đâu luyện nhị hồ, ban ngày ngồi dưới cầu vượt nhưng bị đuổi đi, nhất định cô phải tìm một công viên lớn mới được.

Đợi đến khi nhạc trưởng giơ tay lên, trên sân khấu lập tức an tĩnh lại, ngay cả một đám học sinh ngây thơ phía dưới cũng dừng lại thì thầm.

Bọn họ là một dàn nhạc ở nơi khác, dựa vào việc biểu diễn cho cả nước để kiếm tiền, chủ yếu là đi biểu diễn cho học sinh ở một số trường học không mấy nổi tiếng, đây là lần đầu tiên đến một nơi phồn hoa như Định Thành để biểu diễn.

Mặc dù cả đoàn có hơn ba mươi người, nhưng rõ ràng tất cả tiêu điểm dưới sân khấu đều dừng lại ở trên người Hoàng Hi Nguyệt.

Bộ dáng xinh đẹp, lại là nghệ sĩ violin trưởng, cho dù là người không hiểu âm nhạc giao hưởng, cũng có thể nhìn ra được cô ta rất lợi hại.

Hoàng Thu Thu đứng ở góc trong cùng, nghiêm túc nghe tất cả mọi người diễn tấu ra giai điệu, vào thời điểm thích hợp nhất thì gõ kẻng tam giác.

Cho dù là khúc nhạc gì, kẻng tam giác cũng không phải là nhân vật chính, chỉ cần điều hòa toàn bộ khúc nhạc mà thôi. Cho nên từng bài một xuống, gần như Hoàng Thu Thu không cần động đậy, hoàn toàn không giống với Hoàng Hi Nguyệt vẫn đang kéo không ngừng.

Thời điểm cô ta rời sân, nghỉ ngơi giữa giờ, có mấy nghệ sĩ dương cầm và violin đi lên độc tấu.

Hoàng Thu Thu rất thích nghe mọi người diễn tấu, mặc dù luôn có sai lầm, nhưng không cản trở yêu thích của cô.

Cho nên Hoàng Thu Thu lặng lẽ lẻn vào khán phòng, muốn ngồi xuống nghe xong.

Người dẫn chương trình còn đang đứng trên đó giới thiệu, đứa trẻ trước mặt Hoàng Thu Thu quay đầu quấn lấy người mẹ có bộ dáng giáo viên, dùng giọng sữa hỏi: "Mẹ ơi, tại sao những nghệ sĩ violin khác đều liều mạng kéo, chị gái đứng ở phía sau chỉ mang theo đồ vật hình tam giác gõ hai cái?"

"..."

Người mang theo đồ vật hình tam giác chỉ có một, Hoàng Thu Thu bị điểm danh thì bất giác đem ánh mắt hướng về phía giáo viên phía trước bên phải.

Giáo viên kia cũng không ngờ con trai mình lại hỏi những câu hỏi như vậy, vừa rồi sự chú ý của cô ấy đều ở trên người nghệ sĩ violin phía trước, nào biết người mang theo đồ vật hình tam giác là ai.

Không đợi giáo viên giải thích, đứa trẻ tự đi đến kết luận: "Con biết rồi, chị gái đó đang lười biếng!"

Nói xong còn che miệng cười.

"..."

Vậy mà Hoàng Thu Thu lại không thể sinh ra du͙© vọиɠ muốn phản bác.

"Làm sao có thể?" Người mẹ kia bất đắc dĩ cười nói, "Chị gái kia kia đang biểu diễn."

Mặc dù cô ấy không chú ý đến người mang theo đồ vật hình tam giác là ai.

"Nhất định là vậy!" Đứa trẻ không vui nói, còn liệt kê chứng cớ, "Chị ấy ngồi ở đó, ngay cả mí mắt cũng không nâng qua, khẳng định là đang ngủ gật! Con nhìn thấy như vậy!"

Hoàng Thu Thu "ngủ gật" lặng lẽ ngồi ở một chỗ, không dám lên tiếng. Mặc dù cô cảm thấy logic của đứa trẻ này rất mạnh, nhưng bản thân cô rất siêng năng, không chỉ phải gõ kẻng tam giác, gõ những nhạc cụ trong bộ gõ, có đôi khi là trống lớn. Chỉ là ... Phần lớn khúc nhạc bây giờ đều không cần nhiều nhạc cụ như vậy.

......

Nhà trường sắp xếp cho người trong dàn nhạc ở trong khuôn viên trường, mặc dù không phải là rất cao cấp, nhưng điều kiện chỗ ở cơ bản vẫn có đủ. Một gian phòng ở hai người, Hoàng Thu Thu và Hoàng Hi Nguyệt ở cùng một chỗ. Thời điểm một số giáo viên tìm chữ ký của Hoàng Hi Nguyệt, Hoàng Thu Thu ngồi xổm chờ ở cửa bên cạnh.

Ngoài trời đang mưa.

Hoàng Thu Thu nghiêng đầu nhìn mưa phùn bên ngoài, lần đầu tiên cô đến Định Thành, người ở đây không tốt bụng chút nào, người qua đường luôn cảnh cáo cô quấy nhiễu mọi người.

Nhưng mà...

Hoàng Thu Thu đưa tay đón mưa đang rơi xuống, bỗng nhiên hai mắt cong cong nở nụ cười. Có rất nhiều âm thanh hoàn toàn khác với những địa phương nhỏ trước kia.

Dòng xe, đám đông, thậm chí cả tiếng mưa cũng không giống nhau, nhưng tất cả đều rất dễ nghe.

"Thu Thu, đi rồi." Hoàng Hi Nguyệt khoác một cái áo khoác, cẩn thận xách góc váy đi ra.

"Được." Hoàng Thu Thu tự giác đi nâng góc váy giúp cô ta, "Hơi lạnh, chúng ta phải nhanh chóng trở về tắm rửa nghỉ ngơi."

Hoàng Hi Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua thính phòng lớn của trường, hé miệng cười nói: "Các lão sư ở đây thật sự là, em cũng không phải là nghệ sĩ violin nổi tiếng gì, nhất định phải xin chữ ký của em."

"Nhưng sau này em sẽ trở thành một nghệ sĩ violin nổi tiếng." Hoàng Thu Thu cẩn thận xách làn váy, cúi đầu nhìn bậc thềm dưới chân.

"Thu Thu!" Hoàng Hi Nguyệt nâng khuôn mặt tinh xảo của mình, dường như có chút thẹn thùng, "Chị đừng nói nữa."

Hoàng Hi Nguyệt rửa mặt xong đi ra, trên người mặc bộ đồ ngủ bằng lụa: "Thu Thu, mau đi tắm."

Khép lại khúc phổ nhị hồ, Hoàng Thu Thu cầm lấy quần ngủ bằng bông đi vào phòng vệ sinh, không đến mười phút đã mang theo một thân hơi nước đi ra.

Lúc này khúc phổ đã đến trong tay Hoàng Hi Nguyệt, cô ta giơ tay bất đắc dĩ nói: "Thu Thu, chị ... Sao vẫn còn như vậy? Mỗi người đều có thứ chính mình không am hiểu, Thu Thu, chị không có thiên phú âm nhạc cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ. Không cần phải luôn cố gắng, không phải bây giờ chơi trống rất tốt sao? Về sau..."

Dừng một chút, Hoàng Hi Nguyệt tiếp tục nói: "Lỡ như em rời khỏi dàn nhạc này, chị cũng có thể tiếp tục cuộc sống của mình."

Thấy Hoàng Thu Thu nhìn chằm chằm sàn nhà không nói lời nào, Hoàng Hi Nguyệt thở dài: "Thu Thu, không phải là em không muốn tiếp tục mang theo chị. Nhưng chị biết đấy, những dàn nhạc tốt rất nghiêm ngặt, em không thể mở cửa sau cho chị vào giống như bây giờ."

"Chị, chỉ là muốn kéo nhị hồ." Có đôi khi Hoàng Thu Thu không hiểu rõ lời nói của Hoàng Hi Nguyệt, tự động chuyển hóa thành cô ta không hy vọng cô học nhị hồ.

"Quên đi, chị vui là được rồi." Hoàng Hi Nguyệt đem bản nhạc đặt về chỗ cũ, "Còn phải ở trong trường này mấy ngày nữa, ngày mai em còn phải dậy sớm luyện đàn, mau đi ngủ đi."

Rất nhanh trong phòng đã trở nên tối tăm bởi vì tắt đèn, Hoàng Thu Thu mở to mắt. Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài trời vẫn còn đang mưa.

Dường như mưa đã lớn hơn một chút, tiếng mưa tí tách đập vào cửa sổ thủy tinh, cùng một số âm thanh khác.

Ngón tay Hoàng Thu Thu vươn ra khỏi chăn, lặng lẽ vẽ biểu tượng âm nhạc lên ga trải giường, nếu như giờ phút này có thể viết trên giấy để cho người am hiểu nhìn, nhất định sẽ chấn động. Giai điệu toàn vẹn, tuyệt đẹp, thậm chí khả năng diễn tấu cũng có thể nói là thành thục, hoàn toàn không giống như do người không chuyên nghiệp hơn hai mươi tuổi viết, càng không phải là tiện tay viết ra.