Chương 15

Điều kiện kinh tế của nhà họ Hoàng bình thường, trước kia khi Hoàng Thu Thu học trung học cơ sở, cô và Hoàng Hi Nguyệt ở chung một phòng. Ăn nhờ ở đậu, theo bản năng luôn muốn làm một chút việc.

Hoàng Hi Nguyệt được nuông chiều, phòng ngủ vẫn luôn là do mẹ cô ta thu dọn, sau khi Hoàng Thu Thu vào ở, dần dần biến thành Hoàng Thu Thu dọn dẹp.

Mấy năm nay hai người lại một mực ở chung một dàn nhạc, lúc ra ngoài diễn tấu cũng luôn ở một gian phòng, cho nên thói quen này vẫn tồn tại.

Trên giường, trên ghế sô pha đều là quần áo bị ném lung tung, một số là sạch sẽ, một số đã bị mặc qua.

Hoàng Thu Thu phân loại ra, gấp quần áo sạch bỏ vào tủ, quần áo bẩn thì ném vào máy giặt.

Căn hộ mà dàn nhạc cung cấp được trang bị đầy đủ, chỉ cần tự trả tiền điện nước là được, vô cùng thuận tiện.

"Thu Thu, không nghĩ tới vậy mà chị còn có thiên phú gõ trống định âm." Hoàng Hi Nguyệt đứng bên cạnh tủ lạnh lấy ra một chai nước giải khát uống, làm bộ vô tình nhắc tới.

"Ừm." Hoàng Thu Thu không thích nói về phương diện này với Hoàng Hi Nguyệt, năm đó khi học violin, mỗi lần Hoàng Hi Nguyệt nghe thấy giáo viên khen cô, sắc mặt đều không dễ nhìn.

Khi đó thím bài xích cô rất nhiều, chú không ở nhà, mặc dù biết cũng sẽ không nói nhiều lời, chỉ có Hoàng Hi Nguyệt sẽ lộ ra nụ cười ngọt ngào với cô, dẫn cô đến bàn ăn cơm.

Hoàng Thu Thu rất thích Hoàng Hi Nguyệt, biết cô ta không thích việc cô học violin giỏi, liền chủ động từ bỏ việc học violin.

Nhưng mà Hoàng Hi Nguyệt thường xuyên tập violin ở nhà, khi đó tài năng của cô ta vẫn chưa được khai thác triệt để. Trình độ của giáo viên violin ở nơi của bọn họ không quá cao, chỉ có thể dạy những thứ cơ bản mà thôi.

Bởi vậy, một khúc nhạc nhưng Hoàng Hi Nguyệt phải ở nhà phải luyện tập vài ngày. Chờ sau khi cô ta luyện đến thuần thục, Hoàng Thu Thu đã học thuộc lòng luôn bản nhạc.

"Dàn nhạc Tố Trúc thế nào?" Hoàng Hi Nguyệt lại hỏi thêm một vài câu hỏi khác, chẳng hạn như mức lương của dàn nhạc.

Hoàng Thu Thu đều nhất nhất trả lời, nhìn thoáng qua đồ uống trong tay cô ta, lo lắng nói: "Hi Nguyệt, mùa đông không nên uống nước đá."

"Thu Thu, bên trong có bật hệ thống sưởi." Cô ta nói xong, lấy ra một miếng bánh ngọt nhỏ từ trong tủ lạnh, đưa cho Hoàng Thu Thu đang ngồi ở sô pha. "Muốn ăn không?"

Không đợi Hoàng Thu Thu trả lời, cô ta lại cất bánh ngọt trở về, "Thiếu chút nữa quên mất, chị không ăn đồ ngọt."

Bàn tay thu dọn quần áo của Hoàng Thu Thu dừng một chút, "Ừm" một tiếng, cuối cùng ôm quần áo đi đến tủ đựng đồ trong phòng.

"Hi Nguyệt, khi nào dàn nhạc của bọn em được nghỉ đông?" Hoàng Thu Thu sắp xếp xong quần áo, đi ra hỏi: "Nửa tháng nữa dàn nhạc Tố Trúc sẽ được nghỉ."

"Không rõ ràng lắm, nhạc trưởng không nói." Hoàng Hi Nguyệt ngồi xếp bằng trên sô pha thờ ơ nói, kỳ thật đối với việc về nhà, cô ta không có du͙© vọиɠ gì. Định Thành quá phồn hoa, so sánh với quê nhà quá mức lạc hậu kia, thật sự là tốt hơn rất nhiều.

Nhạc trưởng? Hoàng Thu Thu nhớ tới cái tên trong danh bạ, hẳn là có thể nhắn tin hỏi anh một chút.

Không ở lại căn hộ của Hoàng Hi Nguyệt lâu, Hoàng Thu Thu đã đi ra, hôm nay cô chỉ muốn tới đây để bàn chuyện trở về ăn Tết, sau đó dặn dò Hoàng Hi Nguyệt có chuyện gì thì có thể tìm cô.

"Thu Thu, chị tự chăm sóc tốt cho chính mình đi." Cho dù có việc gì, Hoàng Thu Thu có thể làm được gì đây? Nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, rốt cuộc Hoàng Hi Nguyệt vẫn không đem sự khinh bỉ trong lòng nói ra miệng.

_________

Tạ Dịch Chi ngồi ở phòng khách, nghe bạn tốt ngồi đối diện nói chuyện thú vị khi ở nước ngoài trong mấy năm nay, câu được câu không ứng phó, đột nhiên điện thoại di động trong túi bỗng rung lên một chút.

Tạ Dịch Chi lấy ra xem, mày kiếm nhướng lên, khuôn mặt tuấn mỹ như có điều suy nghĩ, cuối cùng ngón tay thon dài cầm lấy điện thoại di động nhanh chóng trả lời một câu:

【Hỏi thay Hoàng Hi Nguyệt? 】

Không bao lâu, anh lập tức nhận được tin nhắn trả lời.

【Ừm, chúng tôi phải cùng nhau về nhà, Hi Nguyệt nói không biết khi nào thì nghỉ, cho nên tôi muốn hỏi ngài một chút. 】

Hoàng Thu Thu muốn đặt vé luôn cho Hoàng Hi Nguyệt, nhưng hình như Hoàng Hi Nguyệt không có ý định hỏi ý hỏi nhạc trưởng của cô ta thời gian nghỉ, cho nên mới tùy tiện nhắn tin cho Tạ Dịch Chi.

Có lẽ là chê Tần Bạc quá mức ồn ào, Tạ Dịch Chi cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm trong chốc lát, bắt đầu nhắn tin với Hoàng Thu Thu.

【Năm nay cô bao nhiêu tuổi?】

Sau khi tin nhắn này được gửi đi, phải mất một hồi lâu Hoàng Thu Thu mới trả lời.

【22, ăn Tết sẽ là 23. 】

Trước khi Hoàng Thu Thu gửi tin nhắn này, cô rời khỏi giao diện chat nhìn vài lần, tên người liên lạc phía trên vẫn viết là "Tạ Dịch Chi".

【Tôi hai mươi sáu. 】

Đọc xong tin nhắn, Hoàng Thu Thu ngơ ngác, cô nhắn tin là muốn hỏi khi nào dàn nhạc Phong Diệp của Tạ Dịch Chi nghỉ, không biết vì sao lại biến thành giới thiệu tuổi tác của mình cho nhau.

Trong đầu còn đang suy nghĩ, Tạ Dịch Chi bên kia lại gửi tin nhắn:

【Không cần dùng "ngài", tôi chỉ lớn hơn cô bốn tuổi.】

Tạ Dịch Chi chơi đùa với điện thoại di động, khuôn mặt lạnh nhạt tựa vào sô pha, rũ mắt xuống làm cho người ta không thấy rõ biểu tình. Bên cạnh còn có một Tần Bạc đang không ngừng nói chuyện.

Thời điểm anh gửi tin nhắn này, thật ra không có suy nghĩ quá nhiều. Rõ ràng trước kia có rất nhiều người lớn tuổi hơn anh đều sẽ dùng cái xưng hô này, nhưng Tạ Dịch Chi lại không cảm thấy bất kỳ khó chịu nào.

Có lẽ là bởi vì người ngốc nghếch dùng kính xưng như vậy đối với anh, luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

【Được.】

Hoàng Thu Thu nghĩ tới nghĩ lui, sau đó trả lời anh.

Đến cuối cùng, Tạ Dịch Chi vẫn không nói cho cô biết khi nào dàn nhạc Phong Diệp được nghỉ.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Hoàng Thu Thu nằm trên giường, cau mày nhìn trần nhà nghĩ: Chẳng lẽ thời gian nghỉ là cơ mật sao?

Ngày diễn tấu của dàn nhạc Phong Diệp, nhiều thành viên của dàn nhạc Tố Trúc đều đến xem.

"Phải học tập nhiều hơn." Trên đường đi, Tất Chu tương đối nghiêm túc nói, "Ở Định Thành chỉ có hai dàn nhạc trẻ chúng ta có cùng trình độ, hai bên đều phải học hỏi lẫn nhau."

Phần lớn tuổi tác của các thành viên trong dàn nhạc nổi tiếng ở trong nước và nước ngoài đều lớn, nếu như có người trẻ, vậy tất nhiên là do thiên phú. Ví dụ như Tần Bạc, thực lực cùng thiên phú của anh ta, cho dù là đặt ở đâu cũng đều nổi bật, cho nên mới có thể vào được.

Nhưng không phải ai cũng có tài năng, phần lớn những dàn nhạc trẻ như bọn họ cần phải được mài giũa.

"Vậy lần trước dàn nhạc chúng ta diễn tấu, dàn nhạc Phong Diệp cũng tới sao?" Hoàng Thu Thu nhớ tới lần trước nhìn thấy Tạ Dịch Chi ở hậu trường.

"Làm sao có thể, bọn họ sẽ không đến đâu." Tất Chu còn chưa nói gì, Trình Huy Khuê bên cạnh đã mở miệng trước, "Người trong dàn nhạc Phong Diệp đều rất kiêu ngạo, nhưng mà năng lực vẫn đáng để chúng ta học tập."

Dù sao dàn nhạc Phong Diệp cũng đã giành được giải thưởng lớn, giá vé đắt hơn dàn nhạc Tố Trúc rất nhiều. Lần này tới đây, đám người Hoàng Thu Thu không mua vé hàng đầu, chỉ chọn vị trí có thể nghe rõ.

Hoàng Thu Thu ngồi ở phía dưới, chỉ có thể nhìn thấy một hàng người ở phía trước cùng vị trí tương đối dễ thấy ở phía sau, không nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Hi Nguyệt.

Người cuối cùng lên sân khấu chính là nhạc trưởng, Tạ Dịch Chi mặc một bộ âu phục đặt may màu đen, dáng người cao lớn nhìn không sót một chút nào dưới ánh đèn, quần cắt may vừa vặn bao lấy đôi chân dài.

Trong nháy mắt khi anh đi lên, rõ ràng Hoàng Thu Thu nghe được một trận tiếng hít khí dưới đài.

"Nhìn xem nhạc trưởng nhà người ta đẹp biết bao!" Một nữ sinh của dàn nhạc Tố Trúc ngồi phía trước hưng phấn nói.

"Bộ dạng đẹp trai thì có ích lợi gì, cô muốn đi tới đó?" Bình thường Tất Chu luôn đấu võ mồm với nhạc trưởng Cốc Thành Kính, lúc này lại bênh vực khiến cho nữ sinh kia bĩu môi nói.

"Em mới không đi!" Nữ sinh kia chém đinh chặt sắt cự tuyệt, "Em chỉ là thưởng thức nhan sắc của nhạc trưởng nhà người ta mà thôi."

Thanh danh lãnh khốc vô tình của dàn nhạc bên cạnh đã lan truyền khắp đường Hoa Hằng, vẫn là ông chú nhạc trưởng hiền lành của nhà mình tương đối tốt.

Âm nhạc bắt đầu vang lên, mọi người lập tức im lặng.

Hoàng Thu Thu ngửa đầu nhìn Tạ Dịch Chi trên sân khấu, không hiểu sao lại có một loại tiếc nuối: Nhạc trưởng ở trên đó không lên tiếng, cũng không chơi nhạc cụ. Ở trong lòng Hoàng Thu Thu, giọng nói của Tạ Dịch Chi dễ nghe, chơi violin cũng dễ nghe.