(9)
Sáng sớm hôm sau, tôi đi đến trung tâm xem nhà.
Bốn phòng - hai phòng ngủ, có tầm nhìn hướng ra sông.
Ba mẹ tôi đều rất vừa lòng.
Ba tôi nhìn thấy khung cảnh đẹp đẽ ngoài cửa sổ thì không khỏi run rẩy: “Nhà này không tới một trăm tám mươi vạn thật sao?”
Tôi gật gật đầu: “Đã thanh toán trước tám mươi vạn.”
Ba tôi thiếu chút nữa đã lập tức quỳ xuống đất: “Bao nhiêu cơ?”
Tôi: “Đã thanh toán tám mươi vạn.”
Ba tôi quay qua nói với mẹ tôi: “Mẹ nó ơi, đỡ tôi một chút, chân tôi nhũn ra cả rồi.”
Mẹ tôi: “Đừng có vịn vào em, chân của em cũng nhũn ra rồi.”
Vì thế, hai người song song dựa vào tường, sau khi bình tĩnh lại mới hỏi tôi: “Con gái, con nói thật đi, có phải con đã làm ra chuyện gì không phải rồi hay không? Hay là con phạm pháp rồi?”
Tôi nói: “Con là sinh viên đứng đầu tâm lý học mà.”
Ba tôi tự hỏi một chút: “Con đi lừa gạt người ta hay là bán hàng đa cấp vậy hả?”
Tôi: “...”
Tôi muốn phản bác nhưng rồi lại nghĩ, hình như tôi đã thật sự phạm qua cả rồi.
Cùng bạch nguyệt quang kí©h thí©ɧ Tần Đình, đây hình như cũng được tính là lừa dối thì phải.
Tẩy não Tần Đình, giáo huấn tư tưởng chính xác, đây là bán hàng đa cấp.
Ngủ cùng Tần Đình, đây là giao dịch mua bán.
Mà ba điều này, đều phạm vào luật pháp.
Tôi chợt phát hiện ra, nếu như sau khi bạch nguyệt quang thẳng thắn nói rõ mọi chuyện cho Tần Đình mà người kia muốn truy cứu thì tôi đây phải ngồi tù đấy!
Cứu mạng…
Tôi nhanh chóng gọi điện thoại cho nhân viên bán nhà: “Cái kia, Tiểu Trần, căn nhà này có thể trả muộn một chút được không?”
Tiểu Trần: “A? Cô nói gì cơ? Bên này của tôi tín hiệu không được tốt cho lắm.”
Sau đó ba một tiếng, cúp điện thoại.
Tôi nhìn dòng sông bên ngoài ban công, khóc không ra nước mắt.
-
Tôi hủy số điện thoại, lôi kéo ba mẹ tôi chạy suốt đêm đến thành phố S.
Trước đây, ước mơ lớn nhất của tôi chính là có thể đến thành phố S một lần để nhìn ra biển. Ba mẹ tôi lúc đó không có thời gian, cũng không dư tiền. Sau này, khi tôi trưởng thành rồi, làm việc đã có thể kiếm được tiền nhưng lại vì Tần Đình mà vẫn chưa được đi.
Hiện tại cuối cùng đã được như ý nguyện rồi.
Ánh mặt trời, bờ cát, dừa xanh tươi tốt.
Ba mẹ sánh vai nhau tản bộ trên bờ biển.
Năm tháng nếu có thể dừng lại ở đây thì thật tốt quá, ngay cả gió cũng thật dịu dàng.
“Dư! Lộ! Lộ!”
Lúc tôi đang đắm chìm vào hơi thở của gió biển cùng với mặt trời lặn thì một giọng nói lúc này tôi không muốn nghe thấy nhất lại xuất hiện ở phía sau.
Tôi vội vàng lấy mũ che mặt.
Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.
Ba.
Mũ tôi bị người ta xốc lên.
Tôi và Tần Đình mắt to trừng mắt nhỏ, sau một lúc lâu tôi cười gượng một tiếng: “Thật trùng hợp haha.”
“Không trùng hợp.” - Tần Đình nói: "Anh cố ý đuổi theo đó.”
Tôi: “...Anh nghe em giải thích.”
Tần Đình ngồi xuống bên cạnh tôi: “Nói đi.”
Tôi: “...”
Tôi thật muốn chạy trốn.
Tần Đình thấy tôi không nói lời nào, sau một lúc lâu lại thở dài, cúi người vén mái tóc đã bị gió thổi đến trước mắt của tôi: “Dư Lộ Lộ, anh thích em.”
“Hả?!”
Tôi giật bắn mình rời khỏi ghế, nhíu mày nhìn hắn: “Anh có bệnh hả?”
Tần Đình: “...”
Sau đó Tần Đình nói cho tôi biết.
Hắn là thật sự thích tôi, ngay cả hắn cũng không biết từ khi nào thì bắt đầu thích tôi nữa.
Có lẽ là con người bình thường không tim không phổi như tôi lại vì hắn đi xã giao mà thay hắn nấu canh giải rượu, là khi tôi cẩn thận xoa bóp cho hắn;
Có lẽ là thời điểm khi tôi uống rượu say ôm hắn làm nũng;
Có lẽ là thời điểm khi hắn phát bệnh tôi không rời đi.
Tóm lại có rất nhiều khoảnh khắc, hắn nói tôi đã làm cho hắn rung động.
Hắn nói cái ôm của tôi rất ấm áp; hắn nói khi ở trước mặt tôi, hắn có thể hoàn toàn thả lỏng chính mình, có thể phô bày ra tất cả những gì không chịu nổi, yếu đuối lẫn xấu tính.
Giữa chúng tôi không cần ngụy trang mà luôn thân mật khăng khít.
Cho nên hắn bắt đầu ý thức được, khi phát bệnh phải khống chế cảm xúc của mình, hắn không muốn làm tôi bị thương.
Hắn chậm rãi tới gần tôi, lấy được hảo cảm của tôi.
Nhưng tôi giống như một kẻ ngốc, trì độn muốn chết, một chút cũng không cảm nhận được.
Hắn muốn lớn mật một chút, lại sợ tôi sẽ sợ hãi chạy mất.
Vì thế hắn cẩn thận thử thăm dò một chút.
Nhưng ngay lúc hắn thử thăm dò thì bỗng nhiên phát hiện tôi đã biến mất.
Ngay tại lúc hắn đang sứt đầu mẻ trán tìm kiếm tôi thì bạch nguyệt quang tìm hắn, nói với hắn mấy năm nay tôi đã vì hắn mà làm đủ chuyện, nói với hắn không được phụ lòng tôi.
…
Nghe xong mọi chuyện tôi đã hiểu, tất cả đều là do bạch nguyệt quang giở trò.
Cô ta vì sao lại không chịu theo kịch bản, khiến tôi trở tay không kịp cơ chứ??
Tôi lập tức lấy di động, nổi giận đùng đùng tìm số điện thoại bạch nguyệt quang hỏi chuyện.
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm vô tội của bạch nguyệt quang: “Tần Đình rất tốt, cô cũng rất tốt, hai người mới nên ở bên nhau.”
“Thực ra, tôi đã cân nhắc lợi hại cả rồi, tôi và anh ấy có lẽ không thích hợp đến vậy.”
“Huống chi” - Cô ta nói: “Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, làm gì có đạo lý cô trồng cây còn tôi thì hưởng bóng mát kia chứ.”
…
Tôi có nên nói hay không nhỉ, tôi đã trở thành fan của bạch nguyệt quang rồi.
Tam quan tốt đấy!
Tôi yêu rồi! Tôi thật muốn đá Tần Đình để đến với bạch nguyệt quang mà!
“Em nghĩ gì vậy?” - Ngay tại lúc tôi đang thèm nhỏ dãi bạch nguyệt quang, Tần Đình bất mãn quay đầu tôi lại, dấm chua bay đầy trời.
Tôi lưu luyến không rời, nhắn cho bạch nguyệt quang một tin: “Chị ơi, buổi tối có rảnh không? Em có thể mời chị đi ăn cơm không?”
Bạch nguyệt quang: “Có chứ.”
Khóe miệng tôi nhất thời đã ngoác tới mang tai: “Vậy em sẽ tới đón chị!”
Bạch nguyệt quang: “Em không ở bên Tần Đình sao?”
Tôi liếc nhìn Tần Đình một cái: “Tần Đình nói anh ấy muốn đến công ty tăng ca.”
…Tôi không nhịn được liếc mắt một cái.
Sau khi Tần Đình cảm nhận được ánh mắt của tôi cũng quay lại, nhìn thấy lịch sử cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Tần Đình thẳng tắp nhìn tôi: “Hôm nay anh phải tăng ca.”
Tôi giấu điện thoại ra phía sau: “Ha ha, phải không…”
Tần Đình cười lạnh hai cái, sâu xa nói: “Nhưng em cũng không được rảnh đâu.”
Tôi:...?!
Tôi: Có kẻ háo sắc! Cứu mạng a!
HOÀN