Dùng Hết Đời Để Yêu

9/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bạn đã bao giờ yêu chưa và nghĩ như thế nào khi Dùng Hết Đời Để Yêu? Sau khi đọc xong tác phẩm này các bạn sẽ có câu trả lời cho riêng mình. Nhân vật nữ chính trong truyện cũng có cá tính rất khác so  …
Xem Thêm

Chương 40: Tay trái tay phải
Lâm Miểu tại thời điểm 12 giờ, vẫn gọi một cú điện thoại cho Kế Lương: “Kế thúc thúc, tân niên khoái hoạt!” Kế Lương không cần nhìn dãy số, cũng biết đây là Lâm Miểu điện thoại. Hắn cười đứng dậy tiếp: ” Miểu Miểu của ta, tân niên khoái hoạt! Miểu Miểu của ta vĩnh viễn cũng muốn khoái khoái lạc lạc!”

“Kế thúc thúc, người đang làm gì vậy?” Lâm Miểu làm nũng hết sức.

“Đang suy nghĩ ta yêu Miểu Miểu nha ~” Lâm Miểu đột nhiên có cảm giác, Kế Lương đại khái không nghĩ tới Lâm Miểu lúc này sẽ ở trong nhà, cho nên hắn không hề bận tâm đem xe đứng ở trong này, tận tình thổ lộ tưởng niệm của mình cũng nồng đậm . . . . . .

Lâm Miểu lén lút đi đến trước xe Kế Lương, mạnh mẽ kéo xe Kế Lương ra, phát hiện Kế Lương không đứng dựa vào. Lệ rơi đầy mặt. . . . . . Lâm Miểu đi lên gắt gao ôm Kế Lương, nghẹn ngào nói: “Kế thúc thúc. . . . . . Kế thúc thúc. . . . . .” Kế Lương cũng ôm chặt Lâm Mểu cho nàng lên xe: “Mau lên đây, bên ngoài lạnh lẻo.” (ôi ta không thể chấp nhận nổi chuyện này)

Lâm Miểu nhẹ nhàng mà lau đi nước mắt cho Kế Lương, thì thào nhỏ nhẹ: “Quân sinh ta đã lão, ta sinh Quân đã già. Quân hận ta sinh trễ, ta hận Quân sinh sớm. Quân sinh ta không sinh, ta sinh Quân đã già. Hận không sinh đồng nhất, ngày ngày cùng quân hảo.” Lâm Miểu cũng lệ rơi đầy mặt, nghẹn lời không thể nói. . . . . . (ta để nguyên văn luôn nha)

Kế Lương ôm chặt Lâm Miểu: “Ta sinh quân không sinh, quân sinh ta đã lão. Ta cách quân thiên nhai, quân cách ta hải giác. Ta sinh quân không sinh, quân sinh ta đã lão. Hóa bướm đi tìm hoa, hàng đêm tê cỏ thơm.”

“Kế thúc thúc, kiếp sau, đến lượt ta chờ người. . . . . .”

Kế Lương vô lực nói: “Miểu Miểu, đời này của ta. . . . . .”

Lâm Miểu dùng sức hôn lên môi Kế Lương: “Có một loại hoa, có thể tươi đẹp thịnh một buổi tối; có một loại sinh vật, chỉ có thể còn sống một ngày đêm; có một loại tình yêu, là người vừa bắt đầu cũng biết kết cục .” Lâm Miểu che chính mình sắp sửa nghẹn ngào khóc rống, mở cửa xe, rất nhanh rời đi. . . . . . (sao lại hôn vậy nè, ta muốn chém nè)

Giang Tu Nhân đã sớm ngủ say, tay của anh bá đạo vây quanh Lâm Miểu. Ngẫu nhiên, vô ý thức , anh tổng hội dùng sức vuốt ve bộ ngực Lâm Miểu . . . . . . Như vậy anh sẽ an tâm hạ tim của mình. Giang Tu Nhân là như vậy ngủ vô hại, lông mi của anh thật dài cúi tại trên mí mắt, tựa như một búp bê nhắm mắt, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ phối hợp với cái cằm cương nghị của anh. Tay của anh rất thô ráp, hai bàn tay đều là vết chai dày đặc, anh luôn có thể đơn giản làm cho Lâm Miểu tâm phục khẩu phục khi dưới thân của anh, hóa thành một bãi nước ao thấm vào ruột gan . . . . . .

Lâm Miểu lén lút lấy tay Giang Tu Nhân ra, xoay người sang chỗ khác, nhìn qua trăng tàn ngoài cửa sổ. . . . . .

Cùng u mê gặp nhau, tựa hồ hết thảy đều thực tại trong số mệnh bất đắc dĩ, đau đớn đã lâu theo một góc tâm lan tràn ra, giống như trong ngày mùa đông nước gợn lăn tăn mênh mông mà trong trẻo nhưng lạnh lùng như thiên ý trêu người, đã hiểu nhau, vì sao muộn như vậy?

Kiếp trước, có lẽ chúng ta là có kiếp trước, kiếp trước lý, có lẽ ngươi là thiếu niên hạp cốc, một bộ áo lam, một cây trường tiêu, vài cuốn thi thư, kiệt ngao bất tuần, thu phong hóa kiếm, kiếm rít rồng ngâm. Có lẽ hay là ngươi một lần lơ đãng ngoái đầu nhìn lại ở bên trong, ngươi anh tuấn trước mặt cho lòng của ta đau nhói, ngươi muốn nói lại thôi trên môi nhuộm đầy vô tận ôn nhu của ngươi, triền miên vô hạn, để cho ta thật lâu không đành lòng quay đầu lại mà đi.

Kiếp trước, có lẽ chúng ta đã từng chung ẩm vài chén nhỏ đạm rượu, rượu không say người người tự say. Có lẽ đã từng cùng múa trường kiếm, mang theo lá rụng bay tán loạn đầy đất, như là Lương Chúc hóa thân thành điệp. Có lẽ đã từng cùng cưỡi một con, ngươi nhẹ ôm ta tại trong ngực của ngươi, giục ngựa chạy băng băng, khoái ý giang hồ, nhất tiếu mẫn ân cừu.

Kiếp trước của kiếp trước, kiếp trước của kiếp trước, ta đã một mực đau khổ quỵ trước Phật cầu năm trăm năm, năm trăm năm thanh đèn cổ Phật, năm trăm năm tiếng chuông sáng chiều gõ, năm trăm năm xuân đi thu , năm trăm năm thế sự thay đổi, mới có thể đổi lấy hôm nay cùng ngươi gặp lại, mới đổi lấy đôi mắt sáng cười yếu ớt cùng ngươi. Từng đối với tiếng nói của ngươi, nhìn xem ngươi để cho ta vô hạn lưu luyến trước mặt, sẽ làm ta có một loại bi thương vô tận. Ngươi cũng biết, khi đó, trong nội tâm nghĩ đúng là “Hận không gặp lại chưa gả thì còn quân minh châu hai lệ rủ xuống!” Đây là một tang thương biến đổi lớn như thế nào . . . . . .

Ta quay đầu, nhìn như ta cả đời máu tươi nhuộm thành đầy trời trời chiều, gió đêm nâng tóc dài ta tung bay lên, ngươi đang cúi đầu an ủi nhớ kiếm dài, trên bầu trời lại một vòng trăng non bay lên, đầy trời đều là màu xanh lam sâu thẳm, một ngôi sao xẹt qua bầu trời, chở ta vô tận trướng sầu ly hận, đi xa. . . . . . Quân sinh ta không sinh, ta sinh Quân đã già. Quân hận ta sinh trễ, ta hận Quân sinh sớm.

Người thừa kế cảm thấy trong ngực giống như vô ích, anh duỗi ra bàn tay lớn chụp tới, đem Lâm Miểu lại gắt gao cố định tại trong ngực chính mình: ” Miểu Miểu của ta, con của ta. . . . . .” Lâm Miểu nghe được Giang Tu Nhân trong mộng đau xót, nàng phủ tại bên tai Giang Tu Nhân, nhẹ nhàng mà nói: “Tay trái bắt lấy hạnh phúc, lại dùng tay phải mất đi vĩnh viễn. . . . . .”

Lâm Miểu trước lúc ngủ say nghĩ đến: ta, Lâm Miểu, không có vì bất luận kẻ nào mà hy sinh hết thảy dứt bỏ tất cả dũng khí.

Nguyên Đán năm 2008 Lâm Miểu tỉnh lại ở trong ngực Giang Tu Nhân.

Giang Tu Nhân khắc chế du͙© vọиɠ của mình, không cách nào khống chế phản ứng của thân thể mình. Lâm Miểu cảm nhận được Giang Tu Nhân du͙© vọиɠ kêu gào, nhìn cực đại của mình chằm chằm. . . . . . Mặt Lâm Miểu trong nháy mắt hồng thấu, nàng không có ý tứ ở trong ngực Giang Tu Nhân giật giật, Giang Tu Nhân gầm nhẹ một tiếng, lật Lâm Miểu lên, dùng sức hôn: “Miểu Miểu, giúp đỡ anh, giúp đỡ anh. . . . . . Anh muốn điên rồi. . . . . .”

Giang Tu Nhân bắt lấy tay Lâm Miểu vuốt ve du͙© vọиɠ của mình, lại làm cho anh càng thêm khổ sở. Anh leo qua Lâm Miểu. Làm cho Lâm Miểu nằm ở trên người của anh, đem đầu Lâm Miểu nhấn xuống dưới: “Miểu Miểu, đem miệng há mở. . . . . . Đúng. . . . . . Chính là như vậy. . . . . . Miểu miểu. . . . . . Em là yêu tinh. . . . . .”

Giang Tu Nhân tinh thần sảng khoái ôm Lâm Miểu trở lại trong nhà mình, lại nhìn thấy Doãn Nguyên Hằng cùng thê tử hắn Bạch Hoài Ngọc thất hồn lạc phách ngồi ở trong nhà. Bạch Hoài Ngọc khóc không ngừng, Quý Nhiên ở một bên an ủi. Nhìn thấy Giang Tu Nhân, Bạch Hoài Ngọc đứng lên, lôi kéo tay Giang Tu Nhân: “Tiểu Giang, Tình Tình chúng ta có tin tức sao?”

Giang Tu Nhân lắc đầu: “A di, hiện tại từ trong phòng Doãn Tình Tình tìm ra thuốc phiện độc như vậy, đây cũng không phải là vụ án mất tích bình thường, hiện tại cái vụ án này phòng công an đã đăng báo cho, cho nên hiện tại tôi không thể đối với a di nói cái gì. Đây là kỷ luật, tôi không thể tri pháp phạm pháp.”

Bạch Hoài Ngọc vừa nghe, lại bắt đầu một vòng gào khóc mới.

Giang Nam và Quý Nhiên không thể làm gì được nhìn xem Bạch Hoài Ngọc. Doãn Nguyên Hằng kéo vợ của mình qua: “Đừng khóc! Khóc là có thể đem Tình Tình cho trở về sao? ! Phải tin tưởng tổ chức!” Doãn Nguyên Hằng cùng Bạch Hoài Ngọc đi.

Giang Tu Nhân cho Lâm Miểu ngồi ở bên cạnh mình, đối Giang Nam cùng Quý Nhiên nói: “Ba mẹ, Miểu Miểu, con có chuyện muốn nói cho các người biết, nhưng con muốn nói cho các người biết cũng chỉ là phỏng đoán của con, không có giống như là có chứng cớ chống đối .” Ba người nhìn thấy Giang Tu Nhân nghiêm túc, bộ dáng nghiêm túc, đều gật gật đầu.

“Tịch Hi nói cho con biết cô ấy biết rõ 6 năm trước chân tướng đích thực, nhưng con là phòng ngừa cô ấy giở trò, cho nên con ngăn trở cô ấy, một chút cơ hội cũng không để lại cho nàng.”

Lâm Miểu cùng Quý Nhiên gật gật đầu, tỏ vẻ ủng hộ Giang Tu Nhân. Giang Nam chấn động, đang nhìn đến bộ dáng Lâm Miểu cùng thê tử không sai, thì càng giật mình!”Các người cũng biết? !”

Quý Nhiên đưa nước lên cho Giang Nam, an ủi nói ra: “Không phải, là tôi đã từng nhắc nhở Miểu Miểu phải chú ý cô gái này. Cô ta nếu quả thật chỉ là hảo bằng hữu của A Nhân, nhưng lại ở phía xa ngoài ngàn dậm, làm sao biết tôi hiện tại giúp tiểu Hổ thu thập xe hơi mô phỏng? Hơn nữa chuyện này chính mình đều là vừa mới bắt đầu làm, cô ta lại cái gì cũng biết.”

“Ba ba, Tịch Hi rất thông minh, cô ta biết rõ cái gì là chống lại con, cho nên con phân tích qua, có khả năng nhất chính là một nhà Doãn Nguyên Hằng, hoặc là người nào đó ở nhà hắn là người biết chuyện. Lúc pháp y nói cho con biết lúc Diệp Cảnh Thiên chết đi chí ít có 6 năm tiền sử hít thuốc phiện, con không thể coi thường cái trùng hợp này.

Con tra xét Diệp Cảnh Thiên, năm đó hắn 17 tuổi, trường học của hắn liền cách vách với trường học của Miểu Miểu, Miểu Miểu nói cho con biết, năm đó Thành Thành vì cứu nàng, bụng trúng một đao, hơn nữa chảy rất nhiều máu. Cho nên con không thể không đem những này sự tình đều gom cùng một chỗ nghĩ. Đáng tiếc Thành Thành cùng Lâm Miểu bất kể là đối với hiện tại hay là người nào sẽ biết bí mật này? Hơn nữa rất rõ ràng đây là đang giúp Miểu Miểu cùng Thành Thành báo thù. Nhưng tại sao phải chờ tới bây giờ mới báo thù ?”

Lâm Miểu cảm giác mình nhanh hôn mê, nàng sắc mặt tái nhợt, tựa ở trong ngực Giang Tu Nhân: “Nếu như anh nói đều là thật sự, vậy chuyện này có lẽ chính là Lục gia làm.”

“Lục gia? !” Ba người tập thể trợn to hai mắt.

Lâm Miểu vô lực gật đầu: “Thời điểm em cùng Tần Viên tại vườn bách thú, nhà bọn họ có một vệ sĩ ánh mắt rất kỳ quái nhìn em. Hiện tại em biết rằng, là đồng tình. Hắn còn hỏi em Bắc Trữ có quà vặt gì nổi danh, em nói cho hắn, còn hướng hắn đề cử nơi ấy, lúc ấy em không có ý thức được em nói cho hắn biết chỗ chính là nơi năm đó em muốn đi mua quà vặt.”

Còn không đợi người Giang gia nghĩ đến nên ứng đối như thế nào, một đắc ý lớn từ bên ngoài đến. Bộ trưởng tổ chức Doãn Nguyên Hằng tỉnh Nghiễm Nam tại ngày 5 tháng giêng đột nhiên bị Bộ tổ chức trung tâm không hề báo hiệu tuyên bố văn kiện hắn về hưu, hơn nữa chỉ dùng đãi ngộ phó phòng an bài về hưu. Cái văn kiện này là ở Bộ tổ chức trung tâm ngược lại làm cho cán bộ cấp trên tỉnh quan sát tuyên bố, Bộ trưởng tổ chức ở Thủ Đô nhưng lại mang đến tín nhiệm hạ phái cán bộ kia đại nghĩa.

Lúc thời điểm phó bộ trưởng tổ chức Nông Thượng tuyên bố, kể cả mọi người ở bên Giang Nam đều mơ hồ. Khi hắn nói đến thời điểm ‘ dựa theo đãi ngộ phó phòng an bài về hưu ’, phía dưới đã rối loạn. Tất cả mọi người đều bàn luận, Doãn Nguyên Hằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đang nhìn xem biểu lộ của Giang Nam, theo chân bọn họ đồng dạng mờ mịt. Đều là lão chính khách rồi, kể cả Doãn Nguyên Hằng mình ở trong, chuyện này Giang Nam trước đó khẳng định không biết.

Giang Nam về sau trấn tĩnh lại, hắn phẫn nộ rồi. Hắn một Bí thư Tỉnh ủy, mặc dù không có bổ nhiệm quyền trông nom cán bộ tỉnh, nhưng hắn có quyền biết rõ tình hình. Hiện tại Bộ tổ chức trung tâm làm như vậy, không thể nghi ngờ trái với nguyên tắc tổ chức. Phẫn nộ của hắn bị những người lãnh đạo ở thường ủy tỉnh đều nhìn ở trong mắt. Thường ủy phó tỉnh trưởng Trữ Tề Viễn ‘ ho khan ’ một tiếng, Giang Nam mới trì hoãn tới. Hắn cũng hiểu được, chuyện này không phải hắn có thể trông nom. Hơn nữa cái bộ trưởng tổ chức này còn trẻ như vậy, không biết lai lịch. Nhìn thấy bộ trưởng tổ chức mới nhậm mệnh, tham dự hội nghị mọi người hiểu được, chuyện này kỳ thật cùng tỉnh Nghiễm Nam một chút quan hệ đều không có. Chỉ là phỏng đoán Doãn Nguyên Hằng này đắc tội với ai? Nhưng hắn là một tay lão bí thư nhấc lên.

Hội sau, Bộ tổ chức trung tâm cho người đem Doãn Nguyên Hằng đến nói chuyện. Trữ Tề Viễn đến văn phòng của Giang Nam, bí thư lên trà cho hai người liền đóng cửa đi ra ngoài. Trữ Tề Viễn châm một điếu thuốc cho Giang Nam: “Giang bí thư, cái này là nhi tử thứ 7 Tề Đại Nghĩa.” Giang Nam gật gật đầu, tỏ vẻ mình cũng đoán được.

Giang Nam suy nghĩ, cho dù chuyện này là Lục gia làm, chính là tại sao tới chính là người Tề gia đâu? Rất rõ ràng, bọn họ khẳng định không phải một phe cánh.

Giang Tu Nhân cùng Lâm Miểu cũng nhận được tin tức, hai người hai mặt nhìn nhau. Đối với cấp trên gì đó, Giang Tu Nhân lý giải không được, cũng không muốn lý giải. Lâm Miểu thoải mái mà tựa ở trong ngực Giang Tu Nhân, cầm lấy điện thoại, mở ra: “Tịch Hi, tôi là Lâm Miểu. Cô lần trước nói người biết chuyện có hay không cùng một nhà Doãn Nguyên Hằng có quan hệ? Chính là liền tại vừa rồi, hắn trong giữa Bộ tổ chức tại chỗ tuyên bố về hưu, hơn nữa là dựa theo đãi ngộ phó phòng về hưu. Thật sự là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Tịch Hi, tôi nói rồi , Giang gia chúng ta cái gì đều không cần làm, ông trời sẽ thu hắn. Tịch Hi, cô gần đây thần thông quảng đại, có hay không biết là ai làm?”

Tịch Hi khóc nói: “Lâm miểu, tôi chính là thành quỷ cũng không bỏ qua cô! Chuyện ở sân bay là tôi làm! Chính là người trong nhà của tôi là vô tội !”

Đừng nói Lâm Miểu, Giang Tu Nhân mình cũng bối rối. Cái này vừa đến cái khác lại đến rồi?

Lâm Miểu nghe được lời nói của Tịch Hi, cũng nhịn không nước mắt được nữa: “Tịch Hi, chẳng lẽ con của tôi không khỏi cô sao? Tôi cùng A Nhân cũng còn không biết sự hiện hữu của hắn hắn liền rời khỏi chúng tôi, cô đây là đang lăng trì tâm của tôi cùng A Nhân! Còn có, cô thông minh như vậy, nhất định biết rõ những chuyện này không phải Giang gia ta có thể làm được.

Tịch Hi nột tâm quá khích: “Tôi lúc ấy căn bản không biết cô mang thai!”

Giang Tu Nhân vô lực, bi phẫn, mỗi chữ mỗi câu nói: “Tịch Hi, đây là cô cái mà cô gọi là yêu sao? Gϊếŧ chết con của tôi?”

Tịch Hi khóc trả lời: “Bây giờ là chúng ta vì một nhà anh chôn cùng hài tử! A Nhân, không nghĩ tới anh nhẫn tâm như vậy, liền vì một việc căn bản không thương cô gái của anh đối đãi tôi như vậy. Tôi vẫn là cố gắng như vậy hướng thế giới của anh dựa vào, anh thích tôi liền yêu mến, anh không thích tôi đây cũng chán ghét. Chính là lòng của anh chưa từng ở chỗ này của tôi dừng lại qua một giây! Cho dù là một giây, tôi cũng sẽ không làm như vậy !”

Lâm Miểu ‘ hừ ’ một tiếng: “Tịch Hi, đây là cô trả thù đối với hài tử, cô đối với nữ nhân trả thù ác độc tới cực điểm này. Cô đào cho mình một cái phần mộ thật to, còn đem người một nhà mình đều cho chôn cùng. Cô không cần giả mù sa mưa , tôi dám cam đoan cô giờ phút này cũng không phải cho người nhà cô tổn thương bởi bất công, cô là cho chính mình tổn thương bởi bất công! Bởi vì cô nhìn thấy tôi cùng A Nhân ngọt ngào như thế, cô nhân tính méo mó cùng ghen ghét không cách nào giải quyết. Như vậy cô vì tư lợi cô như thế nào sẽ vì người nhà mà lo lắng nhiều ít? Chớ cho mình trên mặt thϊếp vàng rồi, Tịch Hi cô là người như thế nào, A Nhân cùng tôi nhất thanh nhị sở. Đến lúc này rồi, cô đang ở trước mặt A Nhân đây còn muốn diễn trò, quả thực là bất trị. Tôi thật không nghĩ tới, Tịch Hi cô biếи ŧɦái đến trình độ như vậy. Tôi hiện tại cũng có thể tưởng tượng được ra bộ dạng cô giờ phút này dữ tợn, cô là nữ nhân đáng sợ.”

Lâm Miểu nhìn thấy Giang Tu Nhân bàng hoàng, bi phẫn đến tột đỉnh, nàng ôm chặt Giang Tu Nhân: “Ông xã, quá khứ đều đi qua. Bảo Bảo chỉ là tạm thời rời khỏi chúng ta, hắn còn có thể trở về . Nhất định sẽ ! Em cam đoan!”

“Miểu Miểu. . . . . .”

“Yên tâm đi, em cam đoan.” Lâm Miểu đem tay Giang Tu Nhân đặt ở trên bụng của mình.

Thêm Bình Luận