Chương 38: Loại thương tâm này
Lâm Miểu không biết khiêu vũ giao nghị (một kiểu khiêu vũ giữa bạn bè, để tỏ tình hữu nghị), ca hát thì càng không dc, Lâm Miểu mới mở miệng, tất cả mọi người cười hỏng, nhưng Lâm Miểu lại cho là mình hát cũng ko tệ lắm, mình cũng say mê tình ca ở trên đài. Bộ dạng Lâm Miểu làm cho đại gia càng vui vẻ rồi, thị trưởng Lương Chí Quốc và Lâm Miễu cũng quen thuộc, hắn nhìn đến bộ dạng Lâm Miểu đầu nhập ca hát, đang nghe tiếng hát của nàng, hắn cười đến lấy mắt kiến xuống. Cam Trữ nói bị điều đến Thiểm Bắc không về được, còn mình say mê cho là mình còn ở Thượng Hải.
Bọn người Bộ Yên: “. . . . . . . . . . . . . . . .” ( lời thuyết minh: huynh đệ, tổng kết hình tượng nhất)
Bao Thiết Sơn cầm lấy microphone: “Đồng chí Lâm Miểu của chúng ta chẳng những tiếng phổ thông không được, ca hát thì càng không dám khen tặng. Lâm Miểu, ta đại biểu đảng uỷ ban ngoại vụ chính thức thông tri ngươi, Nguyên Đán này hồng ca tranh tài ngươi liền làm tổng chỉ huy tốt lắm, không cần mở miệng ca hát.” Tất cả mọi người nở nụ cười. Lệ Dương ở dưới lớn tiếng nói: ” Chủ nhiệm, không được a, nàng chỉ huy chúng ta càng nghỉ cơm (mất miếng cơm). Ta xem để cho Miểu Miểu làm Quan tiên sinh tốt lắm.” Người ban ngoại vụ nhiệt liệt vỗ tay thông qua.
Lúc này, Nguyễn Thế Trung chờ một đám lãnh đạo thành phố tất cả đều cho kẻ dở hơi của ban ngoại vụ cho gục cả xuống, tất cả mọi người chỉ vào một ít bàn ban ngoại vụ cười xóa khí.
Ngày hôm sau tại hội trường, Lâm Miểu tại trên đài nhận chân công tác, một thân đồ công sở CD màu đen làm cho chức nghiệp mà Lâm Miểu rèn luyện hàng ngày phát huy hoàn mỹ. Bao Thiết Sơn chờ nhân viên công tác đều đứng ở ngoài cửa, hắn đối Giang Tu Nhân nói: “Giang đại, cậu nghe qua vợ cậu ca hát chưa?” Giang Tu Nhân lắc đầu: “Không có, làm sao vậy? Chẳng lẽ vợ tôi là âm thanh của tự nhiên?” Giang Tu Nhân nhìn thấy tất cả mọi người đang dùng một loại tương đối ánh mắt đồng tình nhìn mình, anh không hiểu ra sao: “Làm sao vậy, chẳng lẽ Miểu Miểu ca hát có thể đem lang cấp đưa tới? Không thể nào?”
Mọi người biểu lộ một bộ dạng anh hiểu được là tốt rồi làm cho Giang Tu Nhân cảm giác mình nghiệp chướng nặng nề, nguyên lai Lâm Miểu còn là nhân tố phá hư xã hội hài hòa là không yên ổn. Anh cười nói: “Các đồng chí xin yên tâm, sau này trở về tôi nhất định gia tăng làm cho gia thuộc một lần nữa học tập bát vinh bát sỉ, sớm ngày trở thành lực lượng trung kiên hài hòa xã hội.”
Hội nghị kết thúc mỹ mãn, chính phủ Bắc Trữ thị vẫn thuê bao máy bay từ Thượng Hải trở về. Ở phi trường, Giang Tu Nhân làm công việc gửi vận chuyển, Lâm Miểu không có việc gì ở phi trường đi dạo.
Giang Tu Nhân nhìn thấy Lâm Miểu, anh đối với nàng vẫy tay, bảo nàng xuống. Lâm Miểu vừa mới bước trên chuyến về thang máy, liền nhìn thấy Giang Tu Nhân sắc mặt thay đổi, cũng xông lên chuyến về thang máy. Nàng còn không có kịp phản ứng, người đã bị một cổ lực lượng đẩy xuống. Không có ngoài ý muốn, Lâm Miểu từ trên thang máy lăn xuống.
Giang Tu Nhân nhìn thê tử mình từ trên thang máy lăn xuống, chung quanh rất nhiều nữ nhân đã phát ra tiếng thét chói tai. Anh nhìn thấy phía sau Lâm Miểu đột nhiên xuất hiện một người, chờ anh kịp phản ứng người này có lẽ muốn thương tổn Lâm Miểu thì đã không kịp, người nọ thừa dịp loạn đào tẩu.
Anh giữ vợ con của mình, những đồng sự kia cũng chạy tới. Giang Tu Nhân lớn tiếng nói: “Là một người mặc áo Jacket nâu mang mũ màu đen, nhanh đuổi theo cho tôi!”
Lâm Miểu biết mình được Giang Tu Nhân tiếp rồi, nàng cảm thấy đoạn thang máy này thật dài, khi nàng ngã vào trong ngực Giang Tu Nhân thì nàng một khắc này vẫn là thanh tỉnh . Nàng suy yếu nói: “Em giống như không có việc gì, chính là bụng có chút đau nhức. . . . . .” Còn chưa nói xong, bên cạnh một nữ nhân kêu to: “Chảy máu, máu thiệt nhiều!” Giang Tu Nhân lúc này mới phát hiện một tay mình tất cả đều là máu, dưới thân Lâm Miểu đã một vũng lớn máu. Người không thông minh cũng biết Lâm Miểu xảy ra chuyện gì.
Anh ôm lấy Lâm Miểu, lao ra sân bay. Cũng may xung quanh đều là đồng sự, xe cứu thương tới. Giang Tu Nhân cầm tay Lâm Miểu, anh đã không thể nói ra lời, nước mắt của anh chảy ra, bi thương của anh lây qua Y Sinh trên xe: “Tiên sinh, anh phải bảo trọng, hiện tại anh phải vượt qua.”
Giang Tu Nhân đi theo cáng xe chạy, mắt đỏ đối Y Sinh lớn tiếng nói: “Đại nhân, hài tử cũng không thể có chuyện!”
Ngoài cửa phòng giải phẫu thời khắc vĩnh viễn đều là kéo dài. Vài vị lãnh đạo Bắc Trữ thị còn có khu trưởng cục công an Hoàng Phổ Thượng Hải Cảnh Nhạc Trung cũng tới, hắn là học trưởng của iang tu nhân , ở trường học thời điểm tựu nhận thức, nhiều năm lão bằng hữu. Hắn vỗ giang tu nhân bả vai: “Huynh đệ, lúc này cậu phải chịu đựng. Em dâu phúc lớn mạng lớn, tin tưởng nàng sẽ không có chuyện gì. Bọn họ đều ở sân bay bận rộn về chuyện này, tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả .”
Bí thư cùng thị trưởng Bắc Trữ thị vẻ mặt đều đau khổ, vợ của con trai Bí thư Tỉnh ủy tại chính mình không cẩn thận để chuyện lớn như vậy, có lẽ còn có thể sẽ đẻ non. Nguyễn Thế Trung quan lớn nhất, cho nên chỉ có thể là hắn gọi cú điện thoại này cho Giang gia. Hắn tại điện thoại nói cho Quý Nhiên chuyện đã xảy ra, Quý Nhiên giận tím mặt bây giờ làm cho lòng hắn còn sợ hãi.
Một canh giờ trôi qua, Lâm Miểu chưa có đi ra, hai canh giờ trôi qua, sau khi đoàn người Giang Nam xuất hiện ở phòng giải phẫu cửa, Giang Tu Nhân không phản ứng chút nào, anh chỉ biết ngồi ngơ ngác. Bất kể là Quý Nhiên hay là Hoàng Dĩnh đi qua nói chuyện cùng anh, anh cũng hờ hững. Trên tay của anh cũng đều là máu của Lâm Miểu, cũng không có người nào dám gọi anh đi rửa.
Rốt cục, phòng giải phẫu đèn tối. Giang Tu Nhân là người đàu tiên xông lên, Y Sinh nhìn anh, thở dài: “Giang tiên sinh, đừng quá thương tâm, các người còn trẻ, có rất nhiều cơ hội. Vợ con của anh chúng ta đã hết cố gắng, tuy thân thể nàng rất yếu, nhưng không có vấn đề lớn, anh yên tâm đi.”
Giang Tu Nhân nghe được lời Y Sinh nói…, anh ôm đầu ngồi liệt trên mặt đất, nước mắt đều chảy không được: “Con của ta, con của ta. . . . . .” Ở đây rất nhiều người nhìn thấy bộ dạng Giang Tu Nhân cực kỳ bi thương, cũng nhịn không được con mắt hồng hồng.
Hoàng Dĩnh đi qua, nàng cũng khóc: “A Nhân, đừng quá thương tâm, người không có việc gì là tốt rồi. Y Sinh nói, các con còn trẻ, có rất nhiều cơ hội.” A Nhân ôm nhạc mẫu của mình: “Mẹ. . . . Con của con, Miểu Miểu của con. . . . . .” Giang Tu Nhân rốt cục có thể khóc lên. Tất cả mọi người suy nghĩ, có thể khóc lên, chứng minh không có việc gì.
Quý Nhiên nhìn xem lãnh đạo chính phủ Bắc Trữ thị sợ hãi, bực bội muốn đánh 1 cái, bà đang muốn mở miệng nói chuyện, Giang Nam giữ chặt bà: “Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, bọn họ cũng không muốn, hơn nữa A Nhân lúc ấy đã ở đấy. Người không có việc gì là tốt rồi. Miểu Miểu mới chưa đến 20 tuổi, có rất nhiều cơ hội.”
Quý Nhiên khóc nói: “Tôi vậy cũng thương Tôn Tử ôi, tôi cũng thương con dâu ôi.” Bọn người Nguyễn Thế Trung cùng Lương Chí Quốc không ngừng lau mồ hôi.
Lâm Miểu từ từ tỉnh lại, Giang Tu Nhân lập tức nói ra: “Miểu Miểu, em làm sao rồi?” Còn chưa nói xong, liền nghẹn ngào nói không lời, nước mắt cứ như vậy chảy xuống. Lâm Miểu yếu ớt giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho Giang Tu Nhân, Giang Tu Nhân đem tay Lâm Miểu đặt ở trên mặt của mình: “Miểu Miểu, thực xin lỗi. . . . . .”
Lâm Miểu đầu rung một cái, nàng sờ sờ bụng của mình, cái này cực kỳ, Giang Tu Nhân lập tức khóc ra thành tiếng: “Miểu Miểu, hài tử không có giữ được.” Lâm Miểu vừa nghe đến tin tức này, nước mắt ngăn không được chảy ra ngoài. Quý Nhiên cảm giác tới quát lớn con của mình: “Con có chút tiền đồ được không? Vợ con đây không phải không có chuyện gì sao? ! Miểu Miểu hiện tại vì sảy thai, là không thể thương tâm .”
Lâm Miểu yếu ớt nói: “Mụ mụ, thực xin lỗi. Con không có bảo vệ tốt nó. . . . . .” Nhịn không được Lâm Miểu liền khóc. Nhìn thấy Lâm Miểu hiểu chuyện như vậy, Quý Nhiên cũng khóc, bà kéo một tay Lâm Miểu, càng không ngừng vuốt ve tóc Lâm Miểu: “Hài tử ngoan, Miểu Miểu ngoan của ta, cái này cũng không trách con, không có người sẽ trách con. Có lẽ là chúng ta cùng Bảo Bảo này không có duyên phận, con khỏe mạnh, so với cái gì đều mạnh. Y Sinh cũng nói, con từ nay về sau còn có thể là mẹ khỏe mạnh. Yên tâm đi.”
Hai vợ chồng Lâm Trí nhìn thấy Lâm Miểu tại Giang gia được sủng ái như vậy, tuy mất đi cháu ngoại, bọn họ cũng rất đau lòng, nhưng thái độ của người Giang gia vẫn là an ủi rất lớn cho bọn họ.
Hoàng Dĩnh đối con gái nói: “Miểu Miểu, con phải kiên cường. Nếu như bộ dạng con như vậy, A Nhân liền suy sụp. Con gái của mẹ ngoan nhất.”
Hoàng Dĩnh trong nội tâm cũng phát khổ từng đợt, con rể này trước kia phong lưu nhưng bây giờ báo ứng tại trên người con gái.
Lâm Miểu mắt đỏ, nàng vuốt bụng của mình: “Chính là con tối hôm qua còn mơ tới nó. . . . . .” Giang Tu Nhân vừa nghe, lại khóc lớn. Đừng nói là Giang Nam, chính là Lâm Trí cũng nhíu mày. Cũng không phải đại nhân có việc, cũng không phải không thể sinh. Hoàng Dĩnh nháy mắt với Quý Nhiên, Quý Nhiên xem xét lông mi hai nam nhân đều đứng lên rồi, nàng tranh thủ thời gian kéo nhi tử ra: “A Nhân, con đi giúp Miểu Miểu chuẩn bị một ít cật.”
Có người gõ cửa, bọn người Giang Nam rất buồn bực, người nào có thể tìm tới trong lúc này? Khi bọn hắn nhìn thấy một người nam nhân xinh đẹp cùng Giang Tu Nhân bất tương sàn sàn nhau tiến đến, đều ngây ngẩn cả người. Chu Vĩnh Hạo vọt tới trước giường Lâm Miểu: “Miểu Miểu. . . . . .” Chu Vĩnh Hạo con mắt cũng đỏ. Giang Tu Nhân đứng lên nhường một vị trí cho hắn.
Lâm Miểu chậm rãi nói: “Vĩnh Hạo, anh đã đến rồi.”
Chu Vĩnh Hạo quan hệ tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả được, chính là Giang Tu Nhân cũng không có tức giận .”Miểu Miểu, em làm sao ra thế này?” Lâm Miểu lắc đầu: “Em không sao, giúp em coi A Nhân, đừng cho anh ấy làm bậy.” Chu Vĩnh Hạo gật gật đầu.
Chu Vĩnh Hạo đi đến trước mặt Giang Nam cùng Lâm Trí, cung kính nói: “Giang thúc, ngài khỏe. Con là Chu Vĩnh Hạo.” Sau đó lại cùng Lâm Trí nắm tay: “Lâm thúc, ngài khỏe. Con là Chu Vĩnh Hạo.” Giang Tu Nhân nhìn thấy phụ thân cùng nhạc phụ bộ dạng nghi hoặc, đi tới nói ra: “Ba ba, Vĩnh Hạo là đồng học đại học của con, chúng con là bạn rất thân. Cậu ấy là tổng tài tập đoàn Đoan chính.”
Giang Nam cùng Lâm Trí đều thất kinh, đặc biệt Lâm Trí, nữ nhân khi nào thì biết người có bối cảnh thâm hậu như vậy?
” Tập đoàn Đoan chính? !” Lâm Trí cùng Giang Nam nói ra.
“Dạ, gia phụ là Chu Tiền Tiến.” Hai người nhìn nhau, xác nhận phỏng đoán của mình, hắn thật là nhi tử số 6. Không nghĩ tới, Giang Tu Nhân cùng Lâm Miểu quan hệ cùng hắn tốt như vậy.
Lại có người gõ cửa, Chu Vĩnh Hạo vừa mở cửa, vừa nói: “Thúc thúc, a di, đây là quán ăn gấm giang chúng ta làm, mọi người tùy ý ăn chút. Chỗ ở mọi người không cần lo lắng, con đều sắp xếp xong xuôi.” Chu Vĩnh Hạo rất có tâm, thức ăn tinh xảo ăn với cơm.
Giang Tu Nhân không muốn ăn, Chu Vĩnh Hạo lôi kéo hắn: “Lão Nhị, ăn chút. Miểu Miểu có thể toàn bộ trông cậy vào cậu, cậu cũng không thể suy sụp.” Bốn người lớn nhìn xem Chu Vĩnh Hạo, đều rất yêu mến hắn. Lâm Miểu đối Giang Tu Nhân nói: “Ông xã, anh đi ăn chút, sau đó uy (đút) cho em, em đói bụng.” Giang Tu Nhân tranh thủ thời gian gật đầu.