Chương 8

Hùng đang hoang mang, anh nhận ra cô gái đó rất là giống Ngân. Anh không rõ có phải con nhóc đó không. Vì anh cũng uống hơi nhiều rượu rồi. Anh hy vọng đó không phải là con nhóc đó.

Hôm sau tôi đến quán bar làm Nail cho chị Ngọc, làm xong tôi đang chuẩn bị đi về thì lúc thấy mặt chị Nhung ôm bụng mặt tái nhợt nhạt trông có vẻ rất mệt , Chị Nhung nói chuyện với anh quản lý:

“Anh ơi, em đau bụng quá anh cho em vào nằm nghỉ lát, tí em ra làm tiếp nhé!”

“Hôm nay quán thì đông. khách thì full con Tuyết đã nghỉ nay mày ốm thế này thì chết anh rồi, giờ kiếm đâu được người.”

Chị Nhung quay sang nói với tôi:

“Ngân ơi, hay em làm giúp chị một hôm nay đi, chứ giờ chị mệt quá.”

“Em.. em…em..”

Thấy tôi lưỡng lự, anh Đức liền nói:

“Em giúp anh đi, chứ giờ khách đông không có người phục vụ chết anh, anh sẽ ở đó cùng em, em yên tâm, em sẽ giả công cao cho em tiền khác bo là của em.”

“Em..Em..’’

Sau một hồi lưỡng lự tôi đã bị chị Nhung và anh Đức thuyết phục. Tôi đi thay quần áo ra bê rượu lên bàn vip số 2.

Anh Đức sau đó cũng ra bàn số 2 và nói:

“Em xin kính mời anh Huy một ly ạ, bạn này là nhân viên mới bên em ạ, nên còn nhiều bỡ ngỡ mong anh thông cảm ạ.”

“Ừ không có gì cậu lui đi.”

“Vâng anh.”

Nói rồi anh Đức nháy mắt với tôi một cái rồi rời đi. Tôi rót rượu cho anh Huy thì thấy anh ấy đang gọi điện thoại cho bạn đến.

Hùng đang ở công ty thì thấy Huy gọi điện tới, anh nhấc máy lên nghe thì thấy đầu dây bên kia lên tiếng:

“Alo anh Hùng à, em đang ở bar rồi nay có bé nhân viên mới xinh lắm anh ạ, anh qua đây cho vui.”

“Nay anh bận rồi, thôi để hôm khác nhé.”

“Tiếc thế, vậy thôi để hôm khác vậy.”

Nói rồi anh Huy cup máy quay sang hỏi tôi:

“Em tên là gì vậy?”



Dù sao để tránh rắc rối vậy nên tôi đã không nói tên của mình ra và nghĩ ra một cái tên khác rồi nói:

“Em tên Quỳnh ạ!”

“Quỳnh là tên một loại hoa chỉ nở vào ban đêm, nó được mệnh danh là nữ hoàng bóng đêm, không phải ai cũng có duyên thưởng thức nó.”



Sau đó anh Huy quay sang nhìn tôi trìu mến và nói tiếp:

“Cũng như em vậy, xinh đẹp quyến rũ, bí ẩn. Chúng ta cùng nâng ly vì duyên gặp gỡ diệu kỳ này.”

Tôi nghe anh ta nói một hồi thao thao bất tuyệt vậy thì tí không nhịn được cười, không ngờ cái tên tôi bịa ra mà khiến anh ta làm cả một đoạn văn. Tôi nâng ly lên uống cùng anh ta. Cũng may tửu lượng tôi khá tốt, anh ta cũng là người nho nhã không động tay vào người tôi. Lúc sau anh ta còn bo cho tôi tờ 500k. Tôi ra về anh Đức giả tiền lương làm 2 tiếng của tôi là 500k. Tôi nhận tiền và nói:

“Cảm ơn anh ạ.”

“Có gì đâu là em giúp anh mà, nếu em muốn đến đây làm thì cứ nói với anh.”

“Vâng ạ.

Trên đường về câu nói của anh Đức vẫn cứ văng vẳng bên tai tôi. Tôi thấy công việc đó kiếm tiền cũng dễ thật, tiền tôi kiếm hai tiếng hôm nay bằng mấy ngày tôi làm Nail rồi.

Hôm sau đi học về mệt mệt tôi cầm cốc nước uống cho đỡ mệt thì không hiểu sao tôi lại làm rơi cốc nước khiến tôi thấy có chút lo lắng, sau đó điện thoại tôi rung lên là cái Thảo gọi.

Tôi có chút hoảng loạn và lo lắng vì cái Thảo chẳng bao giờ gọi cho tôi. tôi nhấc máy lên thì nghe thấy giọng nó khóc mếu máo và nói:

“Mẹ mất rồi.”

Nghe tin mẹ mất nhưng sét đánh ngang tai tôi, cái cảm giác gai góc khó chịu vừa đau mà vừa hối tiếc, vừa ngột ngạt vừa mất mát, nó cứ từ từ xâm chiếm lấy tôi, ôm trọn hết cả những khoảng sáng còn sót lại, chỉ còn bóng tối tràn vào. Giờ tôi biết phải làm sao đây, người mẹ tôi yêu thương nhất trên cuộc đời đã rời khỏi tôi rồi. Lúc mẹ còn sống tôi không ở bên mẹ, đến lúc mẹ ra đi tôi cũng không được gặp mẹ. Tôi như muốn gục ngã rồi. Tôi ngồi sụp xuống đất gào khóc trong đau đớn.

Sau đó tôi sắp đồ ra bắt xe về quê làm đám ma cho mẹ. Đến nơi nhìn thi thể mẹ đang nằm lạnh lẽo trong quan tài, tôi lại ôm quan tài rồi oà khóc như một đứa trẻ.

Đám tang mẹ tôi thì bố có đến thắp hương cho bà sau đó thì bố về nhà, tôi nhìn thấy anh Thành ở đám tang, anh ấy giúp chúng tôi tiếp khách chuẩn bị mọi thứ như là một người thân của chúng tôi vậy.

Chị Nhung, anh Đức cũng đi xe xuống thắp hương cho mẹ tôi. Sau đó anh chị còn bận công việc nên cũng về luôn không ở lại lâu được.

Hôm sau, sau khi chôn cất mẹ xong. Ngôi nhà chỉ còn lại Tôi, Thảo và anh Thành. Tôi cúi người xuống trước mặt anh Thành và nói:

“Cảm ơn anh.”

Anh nhìn tôi và nói:

“Không có gì đâu, tôi ở đây là vì tình cảm với cô thôi, em đừng nghĩ nhiều.”

Tôi hiểu ý anh nói, tôi biết sự lạnh lùng vô tình hôm đó đã làm anh tổn thương sâu sắc.

Tối nay Hùng qua bar, anh đến quán, Đức liền chạy ra chào. Hùng nhìn Đức và hỏi:

“Nghe nói ở đây có em Quỳnh mới tới người đẹp tựa như Hoa.”

“Dạ, em Quỳnh nào ạ?”

“ Cậu đùa tôi, hay chê tôi không có tiền vậy ạ?”

“Dạ em nào dám, anh là khách vip số 1 bên em, em nào dám đắc tội với anh.”

“Vậy hôm trước cậu Huy đó nói với tôi là uống rượu ở quán cậu mà.”



“À, em nhớ rồi đó, hôm đó bé Nhung bị ốm nên nhờ bé bạn ra tiếp rượu anh Huy ạ.”

“Vậy tôi cũng muốn được cô Quỳnh đó tiếp? Anh lo thu xếp nhé, tiền nong đối với tôi không thành vấn đề.”

“Anh làm khó cho em quá.”

Hùng tút 10 tờ 500k vứt lên bàn và nói:

“ Gái tiếp rượu, chứ có phải bán thân đâu mà khó mới chả dễ. Anh có làm được không?”

Đức nhanh tay cầm tiền trên bàn đúc vào túi và nói:

“Dạ, em sẽ cố gắng.”

“Được rồi, cậu lui đi để tôi uống rượu cho ngon.”

“Dạ.”

Tổ chức tang lễ xong xuôi, tôi đi về nhà, tôi muốn bàn với bố về việc nuôi dưỡng cái Thảo, mất mẹ còn Cha. Tôi muốn bố sẽ có trách nhiệm nuôi dưỡng nó.Tôi về thấy Dì Mai đang bế em Khôi, Tôi cúi người xuống chào Dì.

“Con chào Dì.”

Dì Mai nhìn tôi vẻ không vui rồi quay sang nói với bà giúp việc:

“Chị bế thằng bé lên nhà đi, ở đám ma có âm khí lạnh, người đi đám ma sẽ mang theo hơi lạnh làm ảnh hưởng đến sức khoẻ thằng bé.”

“Con xin phép dì con lên phòng.”

Tôi bước lên cầu thang thì nghe Dì Mai nói bâng cua:

“Thật là xui xẻo mà.”

Tôi cũng không hiểu câu nói bâng cua của dì là có ý gì nhưng tôi cũng chẳng có thời gian mà bận tâm. Mối lo ngại nhất của tôi bây giờ cái Thảo. Từ ngày bố mẹ bỏ nhau tâm lý tinh thần của nó đã bị ảnh hưởng nay lại thêm việc mẹ mất, không biết nó sẽ sống sao. Tôi lên phòng tìm bố. Bố đang làm việc thấy tôi bước vào. Ông từ tốn hỏi:

“Công việc của mẹ con đã hoàn tất rồi à?”

“Vâng ạ.”

“Bao giờ con trở lại trường học.”

“Vài hôm nữa con lên trường ạ, Bố à con muốn nói chuyện với bố về việc của cái Thảo.”

“Nói đi.”

“Cái Thảo cũng là con của bố, nay mẹ đã mất, bố có thể đón cái Thảo về nuôi không ạ?”

“Con không phải dạy khôn ta. Chuyện đó ta cũng đang suy nghĩ.”

“Vâng con chỉ là lo cho Thảo nên mới mạnh dạn đề xuất với bố thôi ạ.”

“Cái Thảo tính rất là bướng bỉnh nói sống chung cùng Dì Mai, e không ổn. Thôi được để chiều, ta cùng con qua đó gặp nó xem ý nó thế nào?”