Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đừng Gọi Tôi Là Chú

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi lên chọn phòng xong cả người tôi không ngừng run rẩy, vì là lần đầu nên tôi cũng không biết mọi chuyện sẽ ra sao. Tôi cũng không dám nghĩ nhiều. Tôi nhắn tin địa chỉ cho người đàn ông đó.

Hùng ra ngân hàng rút tiền xong thì thấy tin nhắn của Ngân. Anh liền lái xe đến khách sạn. Anh không ngờ mình lại là người phá hỏng gia đình của cô bé đó. Ngày trước thi thoảng anh có hay xuống nhà Ngân chơi uống rượu nhưng con bé hay đi học thêm nên chắc không để ý vậy nên nó không nhận ra anh. Hùng năm nay 30 tuổi là giám đốc của một công ty xây dựng, trước đó Mai là thực tập sinh ở công ty anh. Mai là người con gái tâm cơ chủ động tiếp cận và dụ dỗ Hùng lên giường, người yêu của Hùng thì lại ở bên nước ngoài vậy nên anh cũng chỉ chơi bời qua đường.

Sau khi vui vẻ xong thì Mai có nhờ anh xin việc giúp cô. Nhưng vì biết Mai là cô gái tâm cơ vậy nên Hùng không muốn rước lấy rắc rối của sau này. Vậy nên anh đã xin cho cô làm việc ở chỗ anh Long cách xa chỗ của anh.

Vậy là Hùng liền nhờ anh Long bố của Ngân nhận Mai về làm việc. Vậy mà không hiểu sao sau hai năm anh Long bỏ vợ cưới cô Mai, sau đó thì Mai sinh cho anh Long một người con trai.

Từ ngày bố Ngân cưới Mai thì Hùng cũng chưa qua nhà Ngân chơi.

Anh hy vọng với số tiền này có thể cứu vát được tình hình, coi như lại chuộc lại lỗi lầm của mình mới gia đình cô bé.

Nếu như anh không xin việc cho Mai về đấy thì gia đình của bé Ngân đã không tan vỡ.

Tôi ngồi trong phòng đợi một lúc thì thấy chú ấy bước về khiến cả người tôi lại càng run hơn. Chú ấy nhấc chiếc cặp lên giường rồi mở ra lấy những cọc tiền 500k đã được bó lại gọn gàng và nói với tôi:

“Đây là 450 triệu nhóc về lo cho mẹ đi.”

Tôi tin tưởng chú ấy nên tôi không đếm lại tiền nữa mà đúc luôn những cọc tiền vào cặp. Tôi biết mình đã nhận tiền rồi thì phải bán thân trả nợ thôi. Nhưng chú ấy lại cứ ngồi im ở đấy khiến tôi khó xử không biết phải làm sao. Thôi tôi cũng muốn làm nhanh cho xong chuyện rồi còn về nhà. Vậy nên tôi lấy dũng khí, can đảm tiến lại gần và chủ động hôn chú ta thì bị chú ấy đẩy ra và nói:

“Nhóc đang làm cái gì vậy.”

“Bán thân.”

“Không, không phải như vậy.”

“Vậy chú muốn sao.”

“Tôi không muốn bất kỳ cái gì từ nhóc cả.”

Tôi có chút đa nghi vì chẳng ai dở hơi cho không mình số tiền nhiều như thế này. Tôi ngước lên nhìn chú ta một lượt từ đầu đến chân rồi nói:

“Ngoài tấm thân này tôi không có gì đáng giá để trả cho chú đâu.”

“Tôi cho nhóc mượn khi nào có thì trả tôi.”

Nghe chú ấy nói vậy nhưng tôi vẫn không vội vui mừng, vì tôi không tin vào đàn ông.

Ba mẹ tôi yêu nhau bao nhiêu năm mà ông vẫn còn lừa dối bà nữa là đây chỉ là một người đàn ông không quá thân với tôi lại cho tôi mượn số tiền lớn như vậy. Tôi hỏi lại chú ta.

“Chuyện này chú sẽ không nói với ba tôi chứ.”

“Tôi không.”

“Tại sao chú lại giúp tôi.”



“Nhóc đừng nghĩ nhiều, hãy lo cho mẹ đi.”

“Nếu tôi không có khả năng trả được tiền sao, chú cho tôi vay trong thời gian bao lâu có tính lãi không.”

“Tôi bảo nhóc không phải suy nghĩ mà.”

“Tôi không muốn sau này dây dưa với chú, hay chúng ta hãy giải quyết mọi chuyện xong luôn hôm nay đi.”

“Nhóc năm nay bao nhiêu tuổi.”

“ 17 tuổi.”

“Tôi không làm chuyện đó với người chưa đủ 18 tuổi đâu.”

“ Đây là một số tiền lớn, tôi và chú cũng chưa đủ thân thiết đến mức chú giúp đỡ tôi.”

“Đừng nghĩ nhiều, tôi bảo cho nhóc vay mà. Sau này tôi sẽ đòi lại, nếu lúc ấy nhóc không đủ tiền trả lại. Thì tôi lấy thứ khác cũng chưa muộn mà. Giờ tôi có việc bận rồi. Tôi đi đây.”

Nói rồi người đàn ông đó mở cửa rời đi.

Lúc chú ấy mở cửa bước đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi cầm tiền đi đến bệnh viện đóng viện phí cho mẹ thì gặp anh Thành anh ấy là y sĩ hay qua tiêm cho mẹ tôi. Anh thấy tôi đóng viện phí thì ngạc nhiên hỏi:

“Ngân em không làm điều gì dại dột đó chứ.”

“Em không có anh yên tâm.”

Tôi biết vì sao anh ấy lại ngạc nhiên vì vừa hôm trước tôi còn kêu khoản tiền lớn như vậy không biết kiếm ở đâu, chưa kể mẹ tôi còn đang nợ viện phí. Anh ngạc nhiên hỏi lại tôi một lần nữa.

“Thật không vây?”

“Thật mà, em lấy tiền ở chỗ bố. Anh đừng nói cho mẹ em biết nhé. Không bà ấy lại không chịu làm phẫu thuật cứ kiếm lý do là bệnh viện tài trợ là được. Thôi em vào thăm mẹ đây.”

“Ừ em đi đi.”

Tôi nói dối vậy để cho anh Thành yên tâm, có lẽ từ lúc bố mẹ ly hôn anh Thành là người duy nhất mà tôi có thể nói chuyện thân thiết được.

Tôi mang âu cháo bước vào phòng thấy cái Thảo đang ngồi chăm mẹ. Thấy tôi mẹ vui mừng cười và nhẹ nhàng gọi tên.

“Ngân, con đi học về rồi à.”

Thảo nhìn thấy tôi thì tỏ vẻ không vui ghen tị và nói:



“Mẹ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chị hai thôi.”

Tôi quay sang nhìn nó rồi hỏi:

“Em ăn gì chưa?”

“Em bận chăm mẹ tất bật đâu có rảnh rỗi như chị hai đâu mà có thời gian ăn uống.”

Mẹ nghe Thảo nói vậy buồn bã nói:

“Thảo. Sao con lại nói chuyện với chị như vậy?”

Tôi cười quay sang nhìn mẹ và nói:

“Thảo nó còn trẻ con, con không chấp nó đâu mẹ đừng suy nghĩ nhiều.”

Sau đó tôi múc cháo ra bát cho nguội rồi đưa mẹ ăn. Đợi mẹ ăn xong, tôi dẫn cái Thảo ra ngoài ăn trưa. Trùng hợp lại gặp anh Thành. Anh đi đến bàn của hai chị em và hỏi chuyện:

“Hai chị em đi ăn cơm à?”

“Vâng ạ, anh ngồi ăn cơm cùng hai chị em em cho vui ạ.”

“Anh ăn xong rồi, anh gửi tiền luôn cho hai em rồi nhé.”

“Ôi anh làm vậy bọn em ngại lắm.”

“Có gì đâu. Thôi anh về viện đây, hai chị em ăn đi. Mà Thảo năm nay chuẩn bị thi cấp ba rồi, cố lên em nhé.”

“Dạ.”

Thảo gặp tôi thì nhăn nhó mà gặp anh Thành cái là e thẹn mặt đỏ như hoa nở.

Tôi biết cái Thảo nó ghét tôi. Vì bố mẹ ly hôn tôi thì ở với ba còn nó thì ở với mẹ. Nó nghĩ tôi ở với ba thì có cuộc sống sung sướиɠ. Vậy nên tình cảm chị em của chúng tôi từ ngày ba mẹ ly hôn cũng có phần sứt mẻ.

Ăn xong thì tôi phải đi về nhà, thấy tôi về nhà Dì Mai liền hỏi:

“Sao nay đi học thêm về muộn vậy.”

“Vâng nay đi về con bị hỏng xe nên về muộn ạ.”

“Con gái lớn rồi mà chẳng giúp được cái việc gì cả. Việc dì trong nhà cũng đến tay tôi.”

Nghe Dì nói vậy tôi lại lặng lẽ đi lên phòng.

Ngày trước mẹ tôi ở nhà nội trợ chăm lo mọi việc chẳng bao giờ bà kêu ca hay than khổ điều gì. Từ ngày dì đẻ em bé bố thuê giúp việc về nhà. Dì có phải động chân động tay vào việc gì đâu mà dì luôn kiếm chuyện với tôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »