Chương 6: Thả diều
Trời đã tang tảng sáng, không gian biến màu dần trong bước chuyển huyền ảo của rạng đông.Trong căn biệt thự vang lên tiếng nói của phu nhân Hoàng
" Em muốn nhận nó làm con gái!"
" Em cũng biết là không thể được rồi mà!" Chủ tịch Rosa an ủi vợ
" Em sẽ cố xin bà nội, anh thấy sao?"
" Dòng tộc ta đã có quy định như vậy rồi thì cho dù em có xin thế nào đi chăng nữa mẹ cũng không đồng ý đâu!!"
Ai đó đứng ngoài cửa nghe hết cuộc trò chuyện thì thở phào nhẹ nhõm. Khắc Lâm vội lên tầng, vừa đi vừa gọi cô: " Tũn!"
" Dạ, anh gọi em ạ?" Nghe thấy cậu gọi, cô vội chạy ra
" Đi chơi!"
" Bây giờ đi ạ?"
" Ừ!" Cậu vừa trả lời vừa mặc chiếc áo phông vào.
" Chơi ở đâu ạ?" Tũn lẽo đẽo theo sau cậu
" Bóng đá!"
" Ặc, em có biết chơi bóng đá đâu"
" Mày nhìn anh chơi thôi cũng được!" Khắc Lâm nói
" Vâng!"
Chủ tớ ra sân bóng Liêu Chu, nơi này phải nói là quá quen thuộc với cô. Hồi trước ở cùng cậu Phong, ngày nào cậu chả cho cô đi theo. Cậu Phong đẹp trai, lại chơi thể thao giỏi, học thì cao thủ nên các chị rất mê cậu. Hoàng Phong là huấn luyện viên cho đội bóng đá nữ của trường, nam sinh nổi trội của Kỳ Vân.
Chiếc xe vừa dừng ở sân Liêu Chu, bạn của Khắc Lâm ngó đầu vào xe: " Ê, vào đi ông bạn!"
Khắc Lâm quay sang nói với cô
" Ok! Vào thôi! Tũn đi chơi quanh đây thôi nhé! Mệt thì lại kia ngồi, đợi anh chơi xong thì về!"
Cô vâng vâng dạ dạ nghe lời Khắc Lâm chỉ chạy quanh quanh, nhưng nhiệm vụ chính trong thâm tâm cô là tìm cậu Phong, cậu rất hay ra đây chơi, không biết hôm nay có gặp cậu không nữa. Cạnh sân bóng có khu đất trống, chạy thử ra đó xem sao.
" Trước tiên, chúng ta cần có chế độ ăn và rèn luyện cơ thể điều độ, thường xuyên!"
" Oppa, động tác này khó lắm, dạy em đi!"
" Oppa, em nữa!"
" Oppa, em đau chân!"
Hoàng Phong đang đứng "phổ biến nhiệm vụ" mà lũ con gái cứ nũng nịu làm cậu mệt chết đi được. Ông trời tốt tốt bụng với cô quá, cứ nhớ cậu lại được gặp cậu cơ chứ! Ngắm cậu thôi là cô cũng hết nhớ rồi! Cậu thật sự rất....đẹp trai. Mắt, mũi, đôi lông mày, mọi thứ đều rất hoàn hảo. Nhiều lúc, cô tự hỏi, cậu ăn gì mà đẹp trai thế...Chắc là tắm cám lợn đây mà. Tũn đang mải suy nghĩ mà không biết rằng ai đó đã đứng trước mặt cô từ lúc nào.
" Mọi người tập tiếp đi nhé!"
" Tũn!"
" Tũn!"
" Ơ, cái con này!"
" Này, khép cái miệng lại, con gái con lứa há hốc miệng ra nhìn có khác nào con hà mã không?"
Đang tương tư thì cậu đứng ngay trước mặt làm cô hết hồn
" Ơ, cậu!"
" Mày làm gì mà há hốc mồm ra thế?"
" Không ạ!"
Hoàng Phong ngồi xuống, bảo cô ngồi lên vai mình: " Ngồi lên đây!"
" Ngồi...ngồi làm gì ạ?"
" Mày không ngồi?"
" Nhưng..." Tũn do dự, đông người thế này, ngại chết đi được
" Nói cho mày biết nhé! Khối người đòi ngồi cũng không được ngồi đâu đấy! Mày chảnh nó vừa thôi!"
" Em có chảnh đâu!"
Thấy cô gân cổ lên cãi, cậu phì cười, cốc nhẹ vào đầu cô một cái:
" Thế mày có ngồi không để tao còn đi chỗ khác? Chỗ kia có mấy chị xinh lắm, tao ra đấy cõng mấy chị đấy nhé!"
" Em ngồi! Em ngồi!" Cô vội chèo lên vai cậu, ôm chặt lấy cổ cậu. Tũn khẽ nhìn ra sân bóng, vẫn thấy Khắc Lâm đang đá bóng rất say sưa nên cô yên tâm rồi!
" Đẹp không?" Hoàng Phong cầm chiếc diều hình nàng tiên cá lên giơ trước mặt cô
" Đẹp ạ! Thả diều đi cậu!"
" Này! Cầm lấy!"
Cậu chạy quanh khu đất, một lúc là chiếc diều đã bay tít trong gió, cô cầm dây diều, hai người vui vẻ cười khúc khích.