Chương 3: Cậu ơi! Em đây!
Đặt xuất cơm xuống bếp, cô vội vã lên phòng. Được một lúc thì bà chủ gọi, mặc dù mới về nhà ngày đầu nhưng bà chủ rất yêu quý Tũn, bà gọi cô xuống, dẫn cô đi siêu thị. Tâm trạng lúc này của cô, thật sự không muốn đi chút nào. Tũn miễn cưỡng lên xe, ngồi trong xe với bà chủ, ngắm nhìn những ngọn đèn đường trong đêm, cô lại nhớ cậu Phong, nhớ lắm! Nhớ lần cậu cõng cô đi chơi, mua kem, kẹo mυ"ŧ cho cô, đưa cô đi chơi công viên...những kỷ niệm ấy cứ dần dần tuôn trào trong tâm thức của cô.
Đi siêu thị cùng bà chủ sướиɠ thật, thích thứ gì chọn thứ đấy. Sữa, bánh kẹo, còn có cả búp bê nữa chứ nhưng thứ mà cô thích nhất vẫn là truyện tranh. Bóng dáng quen thuộc dựa lưng vào kệ sách, tay cầm cuốn sách nhỏ, mắt đọc rất chăm chú, là cậu, là cậu Phong phải không? Mắt cô sáng lên, chạy nhanh như bắt được vàng, đúng là cậu rồi...
" Cậu ơi! Em đây!"
" Cậu ơi! Em nè!"
Cô càng hớn hở bao nhiêu thì cậu càng lạnh lùng bấy nhiêu, cậu vội bước chân quay đi, không nói một lời nào, để lại con bé hờ hững đứng nhìn cậu xa dần. Cậu ghét cô rồi sao? Hay cậu giận cô? Đúng rồi, cậu có nói là không liên quan gì đến cô nữa, chấm dứt rồi mà...Tũn đứng lặng thinh, cô cố an ủi bản thân, chỉ là cậu không để ý, không để ý thôi...Hai chân cô chùng xuống, đầu óc quay cuồng, cậu ơi, cậu đừng như ậy, em buồn lắm...
" Xong chưa con, chúng ta về thôi!" Tiếng bà chủ vọng lại gọi cô
" Rồi ạ!" Tũn khẽ gật đầu, khép nép đi theo bà chủ
Về phòng, sắp xếp xong mọi thứ, phu nhân Hoàng đắp chăn rồi xoa đầu cô:
" Ngủ ngoan nhé!"
Cô kéo tấm chăn lên người, không quên đáp lời bà chủ: " Vâng"
Tũn nhắm mắt nhưng sao khó ngủ đến thế, hình ảnh cậu cứ hiện hữu trong đầu...Cô đang khóc, khóc nức nở, hai tay ôm chặt lấy con gấu bông rồi khóc, cô muốn về nhà, về với cậu Phong, chỉ cậu Phong thôi, cậu Phong mới không hất bát đũa, cậu Phong mới cho cô ngồi trên ghế, cậu Phong mới cho cô ăn chung thức ăn...Tiếng khóc nấc ngày càng to khiến ai đó ở phòng bên cạnh khó chịu...
Cửa phòng cô bật mở, là Khắc Lâm, cậu bước vào phòng cô. Qua màng nước mắt, Tũn thấy bóng dáng cao cao giống cậu, cậu Phong đây ư? Phải cậu không? Cô mở chăn, bật dậy, chồm lên ùa vào, lấy tay ôm chặt cổ, chân quặp vào eo người đang đứng ở kia..
" Cậu ơi! Em nhớ cậu lắm,huhu... cậu đón em về đi,huhu.. em hứa sẽ ngoan mà...hức hức!"
" Ngủ đi!"
Thấy giọng nói lạ, cô quay ra nhìn thấy Khắc Lâm thì sợ hãi vội vàng tụt xuống, không dám ôm nữa, vừa lau nước mắt vừa xin lỗi rối rít:
" Em xin lỗi cậu...à anh!"
" Đi ngủ!" Cậu cầm tay cô đưa lại giường, đợi cô nằm xuống đắp chăn, lặng lẽ nhìn cô.
" Anh ngủ ngon!" Tũn ngẩng lên nhìn Khắc Lâm, cô chúc cậu ngủ ngon là thế nhưng chủ ý là bảo cậu về phòng.
Khắc Lâm ngồi cạnh cô hầu nhỏ, mi tâm cậu khẽ nhíu lại...Hóa ra con nhỏ này với Hoàng Phong lại gắn bó như vậy, đã thế...hãy cùng nhau chơi tới bến đi...