Chương 7: Cuộc sống mới
Nhà của nó và anh là căn biệt thự được thiết kế theo phong cách hiện đại rất sang trọng. Vừa đến cổng, ông quản gia và người làm ở đó đã đến chào
- chào thiếu gia, thiếu phu nhân- mọi người cúi đầu
- chào mọi người- nó tươi cười đáp lại
- mang đồ lên cho chúng tôi- anh lạnh lùng nói
- chú không thân thiện hơn được chút hả- nó phàn nàn khi thấy thái độ của anh
- không. Cô không bớt chuyện đi được à- anh nói
- tất nhiên là….không rồi.- nó nhí nhảnh đáp rồi chạy tót vào nhà.
- Bác à phòng của con ở đâu vậy- nỏ hỏi ông quản gia
- 2 cô cậu ở lầu hai ạ. Ông dẫn hai người lên phòng. Đó là căn phòng rộng rãi thoáng mát được bày trí theo phông đen trăng. Từ hành lang có thể nhìn xuống vườn hoa ở phía dưới khung cảnh khá đẹp.
- Dẫn hai người lên phòng ông quản gia ra ngoài. Nó xoay xoay vài vòng rồi ngả người ra giường, chẳng may nó động vào cái gì đó ấm ấm. Nhìn xuống thì thấy anh đang nhăn nhó vì vừa tạo 1 lực rất mạnh tác động lên người anh
- Sao chú ở phòng tôi- nó lắp bắp hỏi
- Phòng cô?. Đây là phòng hai chúng ta. Cô nghĩ bố mẹ cho ở riêng là mỗi người 1 phòng hả? mấy người làm ở dưới nhà sẽ dám sát chúng ta rồi báo cáo tình hình với người lớn đấy cô nương ạ- anh trả lời
- Vậy tôi với chú lại chung phòng sao? Tôi nói trước là tôi không nằm sofa nữa đâu nha- nó nói
- Không cần cô nằm sofa- anh nói
- Vậy chú ngủ sofa hả- nó mừng rỡ nói
- Không tôi ngủ trên giường- anh đáp
- Nhưng có đúng 1 chiếc vậy tôi không ngủ sofa thì ngủ đâu- cô hỏi
- Dưới đất. phòng này đâu có sofa mà dòi ngủ ở sofa- anh cười vui vẻ vì trọc được cô
- Chú được lắm. luật cũ. Oẳn tù tì ai thắng thì được nằm giường.
Cuối cùng lần này nó cũng may mắn hơn vì được nằm ở trên giường. thực ra do muốn chuộc lỗi nên lúc chơi anh cố tình thua nó 1 buổi.
Sáng hôm sau nó dậy sớm, vệ sinh cá nhân xong thì thấy anh đang cầm tờ báo đã ở bàn ăn. Nó đến ngồi đối diện rồi ngáy ngắn ngáp dài do vẫn chưa tỉnh ngủ
- mấy con ruồi bay vào miệng cô rồi kìa- anh trêu nó
- vừa sáng sớm chú không phải chọc ngoáy nhau thế đâu.
- Bác à cho cháu 1 ly cà phê- nó bảo với bác quản gia
- Cô ăn gì nhanh lên rồi đợi thiên thanh đến trường cùng nó.
- Tôi biết rồi. Anh đi làm hả
- Tất nhiên nếu không lấy gì nuôi cô
- Tôi không cần anh nuôi
- Chị dâu ơi xong chưa vậy- Thiên Thanh bước vào gọi nó
- Chị xong rồi đây.
- Mới buổi sáng mà sao thấy toàn mật ông thế này. Chắc hai người ngọt ngào lắm ha- thiên thanh trêu trọc
- Hai chị em cô đi học mau không muộn anh cũng đi đây- nói rồi anh ra xe để khỏi bị cô em tinh quái kia trêu
- Đi cẩn thận nhé anh yêu- nó gọi với ra
Nói xong hai cô cũng ra xe tới trường.
Cuộc sống của anh và nó cứ trôi qua với những cuộc cãi vã nhưng nếu có một hôm nào đấy mà hai người không có gặp nhau, không có cãi nhau thì họ lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, một thứ tình cảm không tên đã xuất hiện