Diệp Tiểu Yêu bât đắc dĩ nói: "Được, Lục đại gia đồng ý trợ giúp, e, đương nhiên phải đồng ý rồi, nhưng mà ăn lẩu chỉ có 2 người không đủ vui vẻ, có muốn gọi bọn An Sinh đến ăn cùng không?"
"Em là nữ chủ nhân, em làm chủ đi, anh sao cũng được!" Hai người tán gẫu, mãi đến khi mở cửa nhà mới cảm thấy đoạn đường thật ngắn, một lúc đã đến.
Lục Ly đến trước, ngồi trong xe đợi cô, Diệp Tiểu Yêu thấy xe hắn dừng lại liền đi tới, Lục Ly xuống xe nhéo nhéo mặt của cô nói: "Đúng là người phụ nữ không có lương tâm, anh chịu thiệt ở bên ngoài, còn nghĩ em sẽ cô đơn liền vội vàng chạy về, em thì hay rồi, còn tự mình đi tìm thú vui, bỏ rơi anh!"
Diệp Tiểu yêu cười bắt lấy tay hắn nói: "Được rồi, em sai rồi, lần sau nhất định sẽ mang anh theo, được chưa?"
"Cái này còn tạm được!" Lục Ly nắm tay cô đi về nhà, cũng đã hết tức giận.
Tết nguyên đán qua đi, Diệp Tiểu Yêu cũng không muốn ở nhà nữa, nghĩ sớm muốn gì cũng phải đối mặt, chi bằng trước khi đi làm, đến xem thử Lục Vĩ Lương có thể chấp nhận được mình không, không thì cô sẽ từ chức.
Những điều lo lắng này cô cũng không nói với Lục Ly, nghĩ đến việc rời khỏi Lục thị, chỉ cần Lục Ly không buông tay, cô chấp nhận tiếp tục việc yêu đương với hắn, cũng coi như là bù đắp cho hắn một chút.
Ngày đầu tiên sau lễ, cô liền quay về công ty, đám người Chu Cận thấy cô liền sửng sốt, xông tới hỏi han ân cần, Diệp Tiểu Yêu đang đáp lại thì trợ lý Tôn tới, thấy mọi người vây lại một chỗ, liền tức giận tái mặt mắng: "đều không có việc làm sao? Cho rằng nơi làm việc này giống cái chợ bán cá à, nói cái gì chứ!"
Đám người Chu Cận vừa nghe xong liền sợ hãi tản ra, chỉ chừa lại mỗi Diệp Tiểu Yêu đối mặt với bà ta.
Diệp Tiểu Yêu nhìn bà ấy một cái, trong đầu liền hiện lên tư liệu về bà ấy, trợ lý Tôn, tên là Tôn Ngọc Trân, bởi vì chồng đam mê cờ bạc mà bà kê khai sổ sách không đúng để lấy cắp tiền của công ty, ai ngờ vận khí không tốt bị người khác tố giác rồi tra ra được, trong một đêm liền thân bại danh liệt.
Coi như cấp trên của bà cũng niệm tình bà làm việc chuyên cần, cho nên để bà đền bù khoản thiếu hụt, rời khỏi chức vụ, miễn truy tố. Tôn Ngọc Trân rời thành phố A mấy năm, có người nói đến công ty tư nhân nhậm chức cũng có tiếng. Bà và chồng đã ly hôn, con trai sau khi lên đại học thì quay về thành phố A.
Diệp Tiểu Yêu xem qua tư liệu về bà làm cô cảm thấy rất đáng tiếc, nếu như năm đó không xảy ra sự tình đó, Tôn Ngọc Trân hiện tại đã là lãnh đạo cấp cao của công ty kia, tội gì phải ở trong tình trạng chạy ngược chạy xuôi thế này!
Xuất phát từ sự đồng cảm với bà, Diệp Tiểu Yêu đối với bà cũng không có địch ý, hào phóng bước tới cười, đưa tay về phía bà nói: "Tôn tỷ, chào chị, em là Diệp Tiểu Yêu, về sau chúng ta cùng làm việc, hy vọng sẽ hợp tác thật tốt!"
Tôn Ngọc Trân nhìn cô một cái, cũng không bắt tay, nói một cách lạnh lùng: "Tôi không thích trong phòng làm việc xưng chị em gì cả, hãy gọi tôi là trợ lý Tôn! Lục Đổng đã nói với cô thế nào? Phòng làm việc không đủ, về sau tôi và cô dùng chung một phòng làm việc. Cho nên, tôi không phải là chiếm đoạt phòng làm việc của cô, cô có bất mãn gì vui lòng nói với Lục Đổng, đừng ở phía sau giở trò mờ ám!"
Đám Chu Cận thấy bầu không khí khẩn trưởng giữa hai người, đều tò mò rình xem.
Diệp Tiểu Yêu sửng sốt một chút, cười nói: "Trợ lý Tôn, nếu chúng ta phải dùng chung phòng làm việc, tôi cũng muốn nói mấy câu. Con người tôi tính tình thẳng thắn, có gì nói đấy! Thứ nhất, tôi cũng không phải là loại người như cô nghĩ, đùa giỡn mờ ám gì đó tôi học không nổi, cho nên tôi sẽ không làm! Thứ hai, tôi không có gì bất mãn với cô cả, càng không lo lắng cô sẽ thay thế vị trí của tôi. Lục Đổng mời trợ lý Tôn đến, đương nhiên là do trợ lý Tôn có năng lực xuất chúng, có nhân tài như trợ lý Tôn trợ giúp trưởng phòng Lục, ta chỉ thấy vui mừng. Được rồi, đã nói rõ ràng rồi, chúng ta làm việc thôi!"
Cô nói xong hào hiệp bước vào phòng làm việc, nhìn thấy bàn của mình bị dời vào một góc, cũng không thể hiện gì, cởϊ áσ khoác ngoài ra bắt đầu làm việc.
Tôn Ngọc Trân cũng đi theo vào, hai người mỗi người chiếm một góc, không trò chuyện gì, mạnh ai nấy làm.
Sau khi Lục Ly đến, theo thói quen đẩy cửa phòng làm việc Diệp Tiểu Yêu ra, thấy Tôn Ngọc Trân đang ở đó, bối rối một chút, lời đến miệng liền nuốt xuống, sửa thành: "Trợ lý Diệp, hôm nay tôi có sắp xếp gì?"