Hắn đi đâu chứ? Diệp Tiểu Yêu có chút uể oải, không làm gì khác hơn là đón xe quay về công ty, trên đường cô suy nghĩ hay là nên tự mua một chiếc xe, như vậy về sau có gặp phải tình huống này cũng thuận lợi hơn.
Mãi đến buổi chiều tan tầm, cô không cách nào liên lạc được với Lục Ly, chỉ mang theo Hành Thái kiếm chút gì đó ăn rồi lại về nhà chờ người. Đi ngang qua siêu thị tiểu khu, cô hơi động lòng, xuống xe đi vào trong siêu thị mua đồ làm bánh kem phô mai, về nhà lại bắt đầu lu bu với công việc này.
Đang cầm chiếc bánh kem phô mai cô vừa làm xong, bước vào nhà Lục Ly, cô đặt bánh kem vào trong tủ lạnh, liền nằm trên ghế salon của hắn chờ. Không biết ngủ từ lúc nào, khi tỉnh dậy, trong phòng tối thui, cô đứng dậy bật đèn, nhìn thời gian, đã hơn 11 giờ.
Lục Ly rốt cuộc là đi đâu? Cô bực dọc cầm lấy điện thoại của hắn, có rất nhiều tin nhắn chúc hắn sinh nhật vui vẻ, cô lại nhìn tin nhắn gần nhất, phát hinệ có vài người thường trò chuyện với Lục Ly, một người trong đó tên là Tiểu Bàn(1)
(1) tiểu béo, tiểu mập.
Cô thử một chút, dùng điện thoại Lục Ly bấm số điện thoại này, điện thoại rất nhanh nghe, bên kia vang lên tiếng rất ầm ĩ, một giọng nam thô kệch cười nói: "Đông Tử, đi phòng rửa tay không mang giấy sao? Có muốn anh đây mang vào cho cậu hay không?"
Diệp Tiểu Yêu nở nụ cười, bọn họ đang ở cùng nhau! Cô vội vàng nói: "Chào anh, tôi là trợ lý của Lục Ly, điện thoại của anh ấy làm rơi ở văn phòng, xin hỏi các anh đang ở đâu, tôi tới đưa cho anh ấy!"
"À, cô chính là Diệp đại thẩm trong miệng Đông Tử sao!" Khương Lập Nguyên nguyên một đêm nghe Lục Ly lải nhải Diệp đại thẩm sao lại thế, cậu muốn bất bình giùm hắn, muốn chỉnh cô gái vô lễ với anh em của cậu nên nhanh chóng nói ra địa chỉ.
Diệp Tiểu Yêu để điện thoại xuống, về nhà thay đồ rồi đón xe tới, đi vào quán bar, cô liếc mắt liền thấy Lục Ly cùng một cô gái mặc đồ lộ liễu nhảy Rum-ba, cô gái kia... Diệp Tiểu Yêu có chút sửng sốt, tại sao lại là Quan Quý Hi!
Cô đưa mắt nhìn sang Lục Ly, chỉ thấy hắn còn mặc áo sơ mi sáng nay lúc ra khỏi cửa, chỉ là áo sơ mi đã mở ra đến phần bụng rồi, lộ ra cơ bụng rắn chắc, cùng Quan Quý Hi một bước tiến một bước lùi mà nhảy một cách phóng đãng.
Đúng vậy... Phóng... đãng...
Diệp Tiểu Yêu không nghĩa tới tên vua lừa đảo này còn có một mặt này, chỉ thấy tóc phủ xuống trán, che đến nửa mắt, kèm theo chút men say làm cho cặp mắt đen nhánh kia có chút không tập trung, bước nhảy dẻo dai thay đổi bộ dáng cường tráng hằng ngày, đặt hắn ở đâu trên sân khấu cũng là tiêu điểm khiến mọi người nhìn chăm chú.
So sánh với Quan Quý Hi đang tận lực khoa khoang lại thành yếu kém, làm nền, làm điệu làm bộ giống như một chú hề.
Trên sân khấu có rất nhiều người đang ngừng nhảy nhót, vây xung quanh bọn hắn hoan hô thét chói tai, mọi ánh đèn đều dồn về phía họ.
Diệp Tiểu Yêu khoanh tay nhìn soái ca đẹp trai vặn eo, lắc mông, nhảy lẳиɠ ɭơ mà say đắm...
Ánh đèn bám theo, người điên cuồng đều chỉ thấy điệu nhảy tiêu soái của hắn, Diệp Tiểu Yêu lại nhìn rõ được vẻ hịu quạnh giấu dưới mái tóc...
"Diệp đại thẩm, Đông Tử được cô chiếu cố, anh em chúng tôi không thể báo đáp liền mời cô một ly!" Khương Lập Nguyên ác ý rót cho cô một ly rượu đỏ đầy.
Diệp Tiểu Yêu nhức đầu nhìn sang Lục Ly đang ôm Quan Quý Hi vừa uống rượu, lạnh nhạt nói: "Khương thiếu, cậu đã kính tôi ba ly rồi, thành ý của cậu tôi đã nhận đủ, làm phiền cậu mời người khác đi!"
Khương Lập Nguyên cười ha ha nói: "Ba chén làm sao mà đủ, tôi nghe Đông Tử nói cô chiếu cố hắn cực kỳ cẩn thận, cho nên mới cảm kích cô! Đổi thành người khác, tôi chẳng đáng kính đâu! Làm sao, Diệp đại thẩm không thấy hãnh diện à?"
"Tửu lượng tôi không tốt, ý tốt của Khương thiếu đành nhận tấm lòng vậy."