Lục Ly buồn bực chết đi được, nhặt cô ta về đã coi như là không có lỗi gì với cô ta rồi, còn phải hầu hạ cô ta tắm, không lẽ kiếp trước mình nợ cô ta thật sao.
Đứng một hồi, thấy cô không nhúc nhích, hắn rốt cuộc cũng nhận mệnh đi tới, xả hết nước lạnh đi, mở vòi sen, ghét bỏ giúp cô tắm rửa sạch sẽ trên người, sau đó lấy khăn lông lớn bọc toàn bộ người cô lại, ôm lên giường.
"Tóc của con gái thật là phiền toái..." Lục Ly nhìn thấy tóc cô ẩm ướt, lại lấy máy sấy tóc đến sấy tóc cho cô, tay thô lỗ vuốt tóc cô, vừa sấy vừa mắng: "Thảo nào bị người ta vứt bỏ, cái dạng đáng sợ giống như cô, đàn ông còn muốn sống chết rời đi... Tôi mà là chồng cô mà nói tôi cũng nɠɵạı ŧìиɧ!"
"Cút ngay..." Diệp Tiểu Yêu trong mơ, da đầu bị kéo nên đau, nhíu mày, quơ tay loạn xạ: "Đừng nghĩ muốn bắt nạt tôi... Tôi... Tôi không dễ trêu đâu!"
Lục Ly không chú ý, máy sấy bị cô quơ rớt, hắn không nhịn được nữa, một cước đá bay máy sấy, khoanh tay cười lạnh: "Được, tôi cút đây, đầu ướt mà bệnh là do cô tự chịu!"
Hắn quay đầu đi ra ngoài, đi tới cửa mới phát hiện đây là phòng ngủ của mình, trong căn hộ này chỉ có một cái giường, đêm này nhường cho cô ta rồi mình ngủ làm sao?
Học theo Lôi Phong giữ phong độ một chút, hắn đi vào, không khách khí kéo Diệp Tiểu Yêu xuống giường, tự mình tuỳ tiện nằm uỳnh xuống giường, hai mắt nhắm chặt.
Cũng không biết ngủ bao lâu, đầu óc tỉnh táo lại, hắn bực dọc mở mắt, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy đại thẩm mặt quay về phía mình, đôi mi thanh tú kia cau lại, ngủ mơ mơ màng màng.
Từ trên nhìn xuống, nhìn thấy rõ, Lục Ly nhìn rõ mặt cô thì hơi ngẩn người. Cô gái kia không mang đôi mắt kính xấu xí, nhìn qua không có già như vậy, căn bản không biết có phải do mình ảo giác là vị đại thẩm này tuổi tác không nhiều hơn Lục Lộ bao nhiêu!
Lông mi của cô gái này không hề sửa qua, có chút hơi thô kệt, lông mi rất dài, hơi vểnh lên tự nhiên. Vàng thâm đen dưới đôi mắt làm cho hắn hơi nhíu mày, dời xuống một chút liền thấy vết sưng đỏ còn chưa tiêu tan hết.
Vết này là do người đàn ông kia đánh?
Lục Ly sửng sốt, ánh mắt đóng đinh ở trên mặt cô, chậm chạp không rời đi, trong đầu không tự chủ nhớ lại cảnh tượng nhiều năm trước.
Ngày đó, Lục Lộ từ nhà trẻ đón hắn trở về, hai người mới vào nhà đã nghe thấy tiếng cãi cả, kết quả vào cửa nhìn thấy cha hắn giơ tay tát mẹ của hắn, mẹ từ trên cầu thang lăn xuống...
Hắn lúc đó sợ ngây người, quên mất kêu khóc, trơ mắt nhìn trong miệng mẹ hắn chảy ra rất nhiều máu.
Lục Lộ che đôi mắt của hắn đi, toàn thân hắn run rẩy. Chuyện xảy ra sau đó, hắn đều quên, chỉ nhớ rõ kể từ ngày đó, hắn chưa từng gặp lại mẹ của hắn...
Ánh mắt Lục Ly mơ hồ, kinh ngạc nhìn cô gái này, dường như nhìn qua cô, thấy được mẹ của nhiều năm về trước...
Hồi lâu, hắn buồn phiền mà lắc đầu, đứng dậy ôm Diệp Tiểu Yêu lên giường. Nhìn thấy máu trên tay cô, hắn nhíu mày, vội đi tìm hộp cấp cứu đến băng bó cho cô, nhìn thấy vết thương thật dài, liền nghĩ đến cái tát vô tình của người đàn ông kia, hắn lại muốn đập phá thì gì đó xung quanh.
Sắc mặt hắn âm trầm, giúp cô băng bó kỹ vết thương, chỉ không cam lòng mắng: "Chết tiệt.... Nếu như không phải tôi thương hại cô, ta việc gì phải làm những việc này!"
Hắn đem những lời này để giải thích cho toàn bộ hành động không thích hợp của mình tối nay, sau đó an lòng bước lên giường, hai mắt nhắm lại.
Đêm này, lại im lặng ngoài ý muốn, Lục Ly không mơ thấy bất kỳ ác mộng gì cả, sáng sớm tỉnh dậy, nhìn thấy vị đại thẩm đang ngủ ngon trong ngực mình, tay của hắn, đang thân mật đặt ở hông của cô....