"Đông Tử, trở về cũng không cho chúng ta biết để đi sân bay đón, có phải không xem chúng tôi là bạn bè không!"
Bạn thân từ bé(1) của Lục Ly - Khương Lập Nguyên vừa thấy hắn đi vào quán bar, liền bỏ đám bạn xung quanh tiến lên đón, ôm cổ hắn, kéo hắn đến cạnh bàn, lớn giọng reo lên: "Nhìn xem ai tới này!"
"Đông Tử... Lục thiếu gia..." Đám người kia nhao nhao đứng dậy bắt chuyện, Trương Di Thành còn kéo Lục Ly đến bên người, nhẹ giọng hỏi: "Đôi mắt thế nào? Kết quả kiểm tra thế nào rồi?"
"Không có việc gì!" Lục Ly không muốn bàn về chuyện gây mất hứng này, lắc đầu
nhìn Tạ Dụ Dương một chút, ngồi xuống bên cạnh Uông Vĩ Lan.
Khương Lập Nguyên thấy tâm tình của hắn không tốt, cười nói: "Đến đây, uống rượu đi, có chuyện gì hôm nào nói sau, chúng ta ra đây tìm thú vui, đừng để mấy chuyện lặt vặt trần tục gây mất hứng thú!"
Hắn kín đáo đưa cho Lục Ly một ly rượu đỏ, reo lên: "Hẹn cậu chín giờ, mà cậu xem coi, 10 giờ rưỡi cậu mới đến, nên phạt! Uống trước ba ly rồi hãy nói!"
Lục Ly nhún vai, duỗi cặp chân dài, không nói hai lời liền đưa ly lên uống rượu vang, liên tiếp 3 ly, làm tất cả mọi người ồn ào: "Lục thiếu thật phóng khoáng!"
Uông Vĩ Lan lo lắng nhìn hắn, lại mím môi không nói gì,
Khương Lập Nguyên đẩy một cô gái thanh tú nhìn hắn: "A Tương, cô bồi Lục thiếu."
A Tương mỉm cười gật đầu, hào phóng ngồi xuống bên người Lục Ly, dưới váy ngắn là một cặp chân dài như gần như xa chạm vào chân Lục Ly.
Lục Ly nhìn cô một chút, khoé môi hơi nhếch lên một chút, vẫn là Khương Lập Nguyên biết khẩu vị của anh, không tìm mấy cô gái không nhìn nổi tới phục vụ. Hắn để tuỳ A Tương rót cho mình ly bia, chỉ miễn cưỡng nói: "Các cậu đang chơi gì thế?"
"Trò chơi cũ thôi, lời thật lòng hay đại mạo hiểm, vẫn là thằng nhãi Tạ Dụ Dương này mới nghĩ ra được!" Khương Lập Nguyên bĩu môi, cười nói.
"Đông Tử cũng cùng chơi đi!" Tạ Dụ Dương không nói gì nữa, đưa bài đến trước mặt Lục Ly. Lục Ly cũng không từ chối, rút hai lá, những người khác thay phiên nhau rút. Ván này vận khí Trương Di Thành không tốt, bị thua.
Khương Lập Nguyên là nhà thắng, không có chút ý tốt cười nói: "Ây da, lời thật lòng hay vẫn là đại mạo hiểm?"
Trương Di Thành nhìn thấy biểu tình muốn ăn đòn của Khương Lập Nguyên liền cắn răng nghiến lợi nói: "Đại mạo hiểm!"
"Haha, vậy cậu lên kia múa cột đi!" Khương Lập Nguyên chỉ vào cái bàn đánh bóng bàn giữa quán rượu, cười lớn nói: "Phải lẳиɠ ɭơ một chút nha!"
Trương Di Thành vóc người cao thon, vỗ tay một cái, muốn đứng lên đi, Khương Lập Nguyên nhào tới, tháo nút áo sơ mi đen của hắn ra cho tới khi chỉ còn một nút, sau đó vỗ vỗ lên l*иg ngực trần của hắn nói: "Được rồi!"
Tất cả mọi người đều ồn ào đứng lên, Trương Di Thành bất đắc dĩ lắc đầu, trèo lên.
Lục Ly khẽ nhếch môi, nhìn thấy Dương Di Thành phía trên ở trần, lắc eo, trong ánh mắt có chút tẻ nhạt.
"Lục thiếu, uống rượu đi!" A Tương thấy dáng vẻ của hắn không vui, ân cần mời rượu.
Lục Ly theo bản năng nhận lấy, lại bị một cánh tay khác giành lấy trước: "Mắt cậu không phải không tốt sao? Uống ít rượu chút!"
Lục Ly quay đầu, nhìn thấy Uông Vĩ Lan giống như không có chuyện gì, đặt ly rượu của hắn lên bàn, còn Tạ Dụ Dương bên cạnh khuôn mặt liền trầm xuống, quay đầu về phía bên cạnh.