Chương 90

Lục Yến rũ mắt, nhìn một mảng lớn đã ướt đẫm trên đồ của mình.

"…"

Anh còn chưa kịp phản ứng, một giọng nói mơ hồ khác lại vang lên: "Hình như em còn muốn…"

Hứa Kim Kim chưa kịp phát âm từ "nôn", cô cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng, như thể được ai đó ôm trong ngực, nói chính xác là "kẹp" trong ngực.

"Chờ một chút, đừng nôn nữa."

Sau khi cơn buồn nôn qua đi, bên tai cô vang lên giọng nói: "Em có thể nôn rồi."

Nhưng cảm giác buồn nôn của Hứa Kim Kim đã giảm đi rất nhiều, cô lắc đầu: "Không muốn nôn nữa."

Lục Yến do dự hỏi: "Em xác định không muốn nôn nữa?"

Hứa Kim Kim cảm thấy đầu mình choáng váng, cô ngáp một cái trả lời: "Buồn ngủ, em muốn ngủ."

Nhìn người trong ngực, Lục Yến nhất thời cảm thấy bối rối, không biết có nên tin hay không.

"Em muốn ngủ." Hứa Kim Kim chậm rãi cúi đầu, từng chút một lơ lửng trên không.

Lục Yến một lần nữa bế cô lên, đưa cô ra khỏi phòng tắm.

Lần này, anh nhìn cô ngủ say rồi mới rời đi, nhìn đến bộ đồ ướt đẫm trên người mình, anh lấy điện thoại bấm số.

"Mang một bộ vest cùng một bộ đồ tắm lên đây."

Sau khi cúp điện thoại, trong vòng vài phút người phục vụ đã mang đến.

Lục Yến cầm lấy quần áo, vốn định về phòng bên cạnh thay.

Nhưng khi nhìn thấy Hứa Kim Kim lăn đến mép giường sắp ngã, anh lập tức đẩy cô lên giường, nhìn cô một lúc mới nói: "Em cũng thật bản lĩnh."

Nói xong, anh đặt một cái gối bên cạnh cô.

Sau đó cầm quần áo bước vào phòng tắm.

Rất nhanh, bên trong vang lên tiếng nước "róc rách".

Hứa Kim Kim cảm thấy khí quản từ cổ họng trở xuống nóng bừng, khiến cô cảm thấy khô khốc ngột ngạt, cô vén chăn lên, mắt nhắm mắt mở.

Cô muốn ngủ tiếp, nhưng cảm giác quần áo trên người ẩm ướt, cô đưa tay sờ lên cổ, đầu ngón tay có cảm giác nhớp nháp, như thể cô đã đổ mồ hôi rất nhiều, cô cố gắng mở mắt.

Đem quần áo trên người cởi ra, chỉ để lại chiếc áσ ɭóŧ, cô ngồi dậy trên giường rồi tiếp tục cởϊ qυầи.

Sau đó cô lấy tay sờ bộ đồ ngủ trên giường, tìm một lúc lâu cũng không thấy, cô đứng dưới đất muốn tìm, nhưng vừa đứng thẳng lên thì hai chân lập tức mềm nhũn ngồi xổm xuống sàn.

Cô muốn chạm vào thứ gì đó xung quanh để đứng dậy, nhưng cánh tay chạm vào không trung, khuỷu tay vô tình chạm vào kệ kim loại của đèn sàn, lập tức từ khuỷu tay truyền đến cơn đau khủng khϊếp, cô hét lên "A!" rồi bật khóc.

"Đau quá."

Lục Yến vừa tắm xong, quấn khăn tắm, nghe thấy tiếng hét ở bên ngoài lập tức mở cửa lao ra.

Khi bước đến bên giường, anh thấy Hứa Kim Kim đang ngồi xổm dưới sàn nhà.

Những ngón tay mảnh khảnh đang xoa xoa khuỷu tay, cánh tay khoanh trước ngực, chiếc áσ ɭóŧ màu xanh hồng cùng với ánh sáng trắng… dao động theo từng cử động của cô.

Yết hầu của anh theo bản năng trượt xuống một chút, tầm mắt nhìn vòng eo thon thả của cô, anh khựng lại sững người tại chỗ.

Hứa Kim Kim vẫn còn say, cô chỉ lo xoa xoa khuỷu tay nên không nghe thấy tiếng động, sau khi cảm thấy cơn đau ở khuỷu tay đã nhẹ đi rất nhiều, cô buông tay cố gắng chạm vào thứ gì đó để đứng dậy.

Nhưng sờ soạng nửa ngày cũng không thấy, không còn cách nào khác cô đành chống tay xuống đất cố gắng đứng lên, vất vả lắm cô mới đứng dậy được, nhưng đầu óc choáng váng cả người lại trượt xuống.

Giây tiếp theo, có người nắm lấy cánh tay cô.

"Đừng cử động, tôi giúp em."

Giọng nói này khiến Hứa Kim Kim phải nheo mắt lại.

Thậm chí cô còn không nhận ra mình đang mặc cái gì: "Được."

Nói xong thì cô đã được đỡ lên giường.

Lục Yến đỡ vai cô để cô ngồi xuống, sau đó kéo chăn lên, quấn chặt quanh người cô.

"Ở lại đây đợi tôi."

Nói xong, anh xoay người chuẩn bị rời đi.

Lúc này đột nhiên Hứa Kim Kim nghĩ tới điều gì đó, cô muốn ôm lấy anh, nhưng hai tay bắt lấy không khí, cô đứng dậy dang hai tay ra.

"Đừng đi."

Sắc mặt Hứa Kim Kim giật giật, cảm giác trên má mình sưng tấy, ngay cả khi cử động vẫn có cảm giác ấy, cô có chút kinh ngạc, trên lưng anh sao vậy?

Nhưng cô ôm chặt cánh tay mình, cử động ngón tay, cảm nhận được một lực chạm chắc chắn và chặt chẽ trên đầu ngón tay, rất nhanh sự đυ.ng chạm này đã chuyển hướng sự chú ý của cô.

Lục Yến cụp mắt xuống, cảm giác sau lưng có gì đó mềm mại cọ xát, anh nhìn cánh tay ôm lấy bụng mình, vừa định rút ra thì thấy những ngón tay thon dài nhéo nhéo nó, sau đó chợt nghe thấy một giọng nói khen ngợi.

"Cảm giác còn rất tốt."

"…"

Hứa Kim Kim chớp chớp mắt, ngón tay trượt xuống, có chút kích động nói: "Đây là cơ bụng trong truyền thuyết sao?"

Bàn tay cô tựa hồ bị thứ gì đó ngăn lại, lập tức nghe thấy một giọng nói khàn khàn: "Đừng cử động."

"…"

Câu nói "Đừng cử động" khiến sắc mặt Hứa Kim Kim sững sờ, nhưng giọng nói trầm thấp của anh thì vẫn luôn dịu dàng.

Nghe có chút quen quen, nhưng tác dụng của rượu vẫn khiến cô không thể suy nghĩ, cô cử động tay phát hiện một bên cổ tay mình đang được ai đó nắm giữ, trên da mặt có cảm giác nóng ran.