Vừa mở miệng cô vừa co ngón tay rồi lại duỗi ra: "Là ba ly, nhưng em không có say."
Lục Yến nhìn hai ngón tay còn đang cử động của cô, bật cười, sau đó anh giơ tay lên nhéo mặt cô: "Nếu không say thì phải chứng minh một chút."
Hứa Kim Kim chớp mắt hỏi: "Chứng minh thế nào?"
"Nhắm mắt lại, một hơi đếm đến 1000."
Nghe vậy, Hứa Kim Kim đắc ý nói: "Dễ ợt, em đếm giỏi nhất."
Nói xong, cô nhắm mắt lại, bắt đầu đếm," 1, 2, 3, 4, 5, 6 ..."
Trước khi cô đếm đến mười, bàn tay khoác trên cổ Lục Yến chầm chậm trượt xuống, đôi mắt to đó chậm rãi nhắm lại.
Sau đó cô lẩm bẩm: "Xem em đếm này, em… không có say mà."
Ngón tay anh gõ gõ vào chóp mũi cô, sau đó đứng thẳng lên đắp chăn cho cô.
Uống đến say như vậy, thật sự có kỹ năng mà.
Nhưng, làm sao cô lại ăn cơm với Lí Bình?
Ánh mắt Lục Yến tối sầm lại, anh lấy điện thoại di động ra bấm số.
Điện thoại chỉ reo một lần đã được kết nối.
"Lục tổng, tôi đang định gọi cho cậu, nhưng sợ lúc này làm phiền cậu với Kim Kim, nên không..."
Giọng nói nịnh nọt trong ống nghe rõ ràng có ý tứ đặc biệt.
Lục Yến nheo mắt lại, anh liếc nhìn người trên giường, bước ra khỏi phòng ngủ khách sạn đi đến cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trong phòng khách, nói: "Tống Thành, lần trước tôi đã nói rõ với ông rồi, chẳng lẽ ông bị mất trí nhớ sao?"
Giọng nói trầm trầm mang theo hơi thở lạnh thấu xương, Tống Thành ở đầu bên kia ống nghe nhảy dựng không nói nên lời.
"Lục tổng, tôi… và mợ của Kim Kim rất lo, chúng tôi chỉ muốn cậu với Kim Kim kết hôn càng sớm càng tốt..."
Sau khi Tống Thành lắp bắp mở miệng, ông ta nhận được một lời chế giễu lạnh lùng: "Nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu, chắc ông cũng biết rõ tính của tôi rồi."
"Không… dám, không dám, tôi hứa sẽ không có lần sau. Thực ra, tôi còn có thứ khác muốn bàn với cậu, là đội ngũ công nghệ của công ty trước đây của chị gái và anh rể tôi, nếu cậu và Kim Kim kết hôn, có lẽ chúng ta có thể mang họ trở lại, nếu không thì chúng ta tìm họ nói chuyện trước?"
Giọng nói của Tống Thành trong ống nghe vang lên tiếng rung, Lục Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mặt trời đang bị mây che khuất.
Gió nổi lên tựa hồ như trời sắp mưa.
Lục Yến nhếch môi nói: "Nói sau đi."
"Được được, mọi việc đều nghe Lục tổng. Dù sao về sau chúng ta cũng là người một nhà."
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Lục Yến không chút thay đổi đứng đó một lúc lâu, sau đó mới xoay người.
Vừa quay người lại, anh sững sờ khi nhìn thấy người đang dựa vào cửa.
Dưới khung cửa phòng ngủ, Hứa Kim Kim đang giữ cửa mở, cô dựa vào đó, cổ áo sơ mi bị rơi xuống mấy lần, cổ áo lỏng trượt xuống một bên vai, dưới làn da trắng như tuyết là một chiếc xương quai xanh nhỏ bé tinh tế.
Xuống chút nữa…
Ánh mắt Lục Yến cứng đờ, anh lập tức bước tới kéo áo cô lên.
Hứa Kim Kim áp người vào cửa, cô cố gắng giữ vững bản thân nhìn về phía trước, cau mày nói: "Hình như mình nghe thấy giọng nói của Lục Yến, tên chán ghét này anh ta đến đây làm cái gì?"
Cảm giác có người chạm vào vai mình, cô mở to hai mắt co rúm người lại: "Đừng chạm vào tôi."
Lục Yến đưa tay ra một lúc, nhìn dáng vẻ phòng thủ của cô, trong mắt anh hiện lên một tia tối tăm, một lúc sau mới nói: "Là anh."
Giọng nói quen thuộc khiến Hứa Kim Kim lập tức giãn người ra: "Anh đi đâu vậy? Em tìm anh khắp nơi không thấy anh đâu."
Nói xong, cô buông tay ra khỏi cửa định đi về phía anh, nhưng vừa mới buông ra, đầu cô lập tức choáng váng không thể đứng vững được, cô hốt hoảng ôm cửa lần nữa, nhưng "cạch" một tiếng, cánh cửa đóng lại phía trước, cô sợ đến mức lập tức buông tay, trong lòng hoảng sợ trượt xuống đất.
Trượt được một nữa, có ai đó vòng tay qua eo cô, ôm lấy cô.
Lục Yến nhìn cô, sắc mặt có chút phức tạp: "Em không cầm gậy theo, làm sao ra ngoài được vậy?"
Hứa Kim Kim ngẩng mặt giơ hai tay lên: "Không có đi."
Lục Yến nhướng mày nhìn tay cô, anh chưa kịp hỏi đã nghe thấy: "Em có thể bò ra ngoài mà không cần gậy còn không bị ngã nữa, anh thấy em có đặc biệt thông minh không?"
Lời này khiến Lục Yến cười khổ, anh xoay người đặt tay dưới gối cô, bế
cô lên.
"Em tìm anh làm gì?"
Hứa Kim Kim úp mặt cô vào lòng anh: "Em tìm anh là vì…" Giữa câu cô đột nhiên cau mày.
Cô dùng tay che miệng, cảm thấy bụng cồn cào, nuốt nước bọt, cảm giác hỗn loạn cũng dịu đi: "Em nghĩ… em quên rồi."
Lục Yến liếc nhìn khuôn mặt ngày càng đỏ bừng của cô, anh nhanh chóng bước vào phòng ngủ đặt cô nằm trên giường: "Em muốn uống nước không?"
Hứa Kim Kim tựa đầu vào gối, cảm thấy cổ họng nóng rát: "Muốn uống."
Lục Yến quay người rót cho cô một ly nước ấm, rồi đến bên giường đỡ cô dậy, anh đưa ly nước đến miệng cô: "Uống đi."
Hứa Kim Kim ngoan ngoãn mở miệng: "A."
Lục Yến nhìn cái miệng hình chữ O của cô, cô chỉ mở miệng mà không cử động, anh mím môi dưới hơi nghiêng ly nước.
Khi dòng nước chảy vào miệng Hứa Kim Kim, cô lập tức nuốt vào trong một hơi.
Lục Yến nhìn cái ly rỗng, đang định rút lại thì thấy người trong ngực đột nhiên mở to hai mắt: "Em nhớ ra rồi, em nhớ mình muốn ra ngoài làm gì rồi?"
"Làm cái gì?"
Hứa Kim Kim đột nhiên cảm thấy bụng quằn quại, vừa mở miệng đã nôn ra.
Một lúc sau, cô cảm thấy thoải mái hơn, cười nói: "Em muốn nôn."