Chương 87

Dị thường tất nhiên là tà ác, Hứa Kim Kim đương nhiên sẽ không mắc mưu, cô cười lạnh nói: "Cho mợ năm phút, nếu mợ không nói thì thôi."

Nói xong, cô chuẩn bị bước tới cửa lớn khách sạn.

Thấy cô không nhượng bộ, sắc mặt Lí Bình thay đổi, trong lòng tức giận nói: "Hôm nay tôi đến tìm cô là có ý tốt, tôi nhận được tin Lục tổng muốn cô với bạn trai cô chia tay."

Bước đi của Kim Kim dừng một chút, quay người lại nói: "Có ý gì, mợ nói rõ hơn đi."

Lí Bình thấy cô nhíu mày, cười nửa miệng nói: "Cùng ăn cơm với tôi đi, tôi sẽ nói cho cô biết."

Hứa Kim Kim muốn hỏi chuyện khác nhưng điện thoại lại vang lên.

Giọng nói "Yến Hằng" lọt vào tai cô, cô chưa kịp trả lời điện thoại, giọng nói của Lí Bình lại vang lên.

"Đừng cho bạn trai cô biết, có thể sẽ tạo thêm áp lực cho cậu ấy. Tôi khuyên cô tốt nhất đừng nói cho cậu ấy biết."

Hứa Kim Kim trầm mặc một lát rồi nghe điện thoại.

Lục Yến đang ký văn kiện sau cuộc họp, anh liếc nhìn văn kiện trong tay, vẻ mặt rất bình tĩnh, giọng điệu rất thản nhiên nói: "Em ăn trưa chưa?"

Nói xong, anh bắt đầy ký vào văn kiện.

Ký xong anh ra hiệu cho trợ lý thư ký, ý bảo bọn họ đừng nói nữa.

"Em đang chuẩn bị đi ăn, anh ở đâu?"

Giọng nói trong ống nghe khiến Lục Yến nhếch môi, vẻ mặt lạnh lùng lập tức phá băng.

Một số thư ký và trợ lý nhìn nhau với vẻ kinh ngạc.

Họ giao tiếp bằng mắt.

Chuyện gì đã xảy ra với giọng nói của Lục tổng vậy? Vì sao lại ôn nhu, dịu dàng đến mức khiến người ta tê cả da đầu?

Ngón tay của Lục Yến bay lên, anh ký một văn kiện khác, nhưng vẫn nói với giọng rất thản nhiên: "Em có ở khách sạn không?"

Giọng nói dịu dàng trong ống nghe khiến Hứa Kim Kim do dự một lúc rồi trả lời: "Ừm, em đang ở khách sạn."

Lục Yến giơ cổ tay lên xem giờ, nói: "Hai giờ chiều anh tới tìm em."

"Được."

Hứa Kim Kim nói xong liền cúp điện thoại.

Cô cất điện thoại di động vào túi, quay về phía Lí Bình, lạnh giọng nói: "Tôi chỉ cho mợ một giờ."

Lí Bình nghe xong lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười đáp: "Được."



Lí Bình nhìn những món ăn còn nguyên trên bàn, bà ta giơ tay rót nước trái cây trên bàn vào ly trước mặt Hứa Kim Kim: "Kim Kim, sao cô không ăn đi?"

Ngay cả đôi đũa Hứa Kim Kim cũng không đυ.ng tới, cô lạnh lùng trả lời: "Tôi không đói, có chuyện gì thì mợ nói đi."

Lí Bình rót nước trái cây, liếc nhìn ly nước trái cây hỏi: "Cô với bạn trai cô là thế nào? Hai người sống cùng nhau sao?"

Lời này khiến sắc mặt Hứa Kim Kim ngẩn ra, cô lập tức trả lời: "Ừ, chúng tôi sống cùng nhau mỗi ngày."

Cô nhấn mạnh từ "mỗi ngày", ý nghĩa rất rõ ràng.

Lí Bình nghe xong vui mừng hỏi: "Hai người ngủ chung một giường luôn sao?"

Hứa Kim Kim cảm thấy chán ghét giọng điệu này nên gật đầu không nói gì.

Lí Bình liếc nhìn khuôn mặt thanh tú của Hứa Kim Kim hỏi: "Vậy lúc đó cô không dùng biện pháp nào phải không?"

Hứa Kim Kim không hiểu: "Cái gì? Biện pháp gì."

Nghe vậy, sắc mặt của Lí Bình lập tức sụp đổ, thì ra chẳng có cái kia.

Bà ta im lặng một lát, giọng điệu nặng nề nói: "Lần này tôi muốn báo cho cô một tin, Lục tổng dự định lần này sẽ giữ cô lại, cậu ấy nói cô cố ý tìm một người đàn ông làm lá chắn, cho nên cậu ấy lập kế hoạch sẽ cùng cô nhận giấy chứng nhận ngay lập tức."

Biểu cảm của Hứa Kim Kim đột nhiên thay đổi, "Làm sao anh ta có thể làm vậy, rõ ràng lúc trước không nói như vậy, như vậy có khác gì lật lọng đâu chứ?"

Nói xong, cô chợt nhận ra điều gì đó lại hỏi: "Không phải mợ và cậu rất mong tôi kết hôn với anh ta sao? Sao bây giờ lại tốt như vậy còn nói cho tôi biết chuyện này?"

Sắc mặt Lí Bình cứng đờ nói: "Cô đã sống với người khác rồi, tôi và cậu cô sợ đắc tội với Lục tổng."

Bà ta dừng lại nói: "Kim Kim, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, tốt nhất cô nên ở cùng bạn trai, bằng không Lục tổng ở bên kia sẽ không tử bỏ ý định đâu."

"Lần này cậu ấy nhất định sẽ không để cô rời khỏi Đế Đô, tôi cảm thấy cô và bạn trai cô... A đúng rồi, lúc ấy cô nói đi nhận chứng nhận rồi đúng không?"

Lời của Lí Bình rơi vào tai Hứa Kim Kim, môi cô chậm rãi mím lại không nói gì.

Không ngờ Lục Yến lại là kẻ hèn hạ như vậy, trước mặt lại như vậy sau lưng lại khác.

Bây giờ cô nên làm gì đây?

Càng lo lắng cổ họng cô càng khô, cô với lấy chiếc ly trên bàn đưa lên miệng nhấp một ngụm chợt nhận ra nước trái cây này có vị lạ, ngoài vị ngọt của trái cây nó dường như cũng có vị của rượu vang?

Nhưng hương vị rất nhạt nên cô uống hết mà không cần suy nghĩ.

Lí Bình nhìn chiếc ly trong tay Hứa Kim Kim đã trống rỗng, lại rót thêm một ly khác, "Người xưa có câu rất đúng, gạo nấu thành cơm, nếu cô thật sự đã muốn, tôi nghĩ Lục tổng bên kia cũng sẽ chết tâm."

Hứa Kim Kim uống hết một ly, đầu cô chợt có chút choáng váng, nghe thấy "gạo nấu thành cơm", cô hỏi Lí Bình: "Nấu như thế nào?"

Lí Bình nhìn đôi má đỏ bừng của cô, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: "Trái cây này thực sự rất ngon, khi uống vào có vị nhẹ nhàng, nhưng rượu không quá nồng."

Hứa Kim Kim cảm thấy nóng bừng trong ngực, đầu óc choáng váng, đang định hỏi chuyện khác thì điện thoại cô vang lên, cô muốn lấy nó từ trong túi ra, nhưng sau khi lướt qua nó cô không thể nhấc nó lên.

Ngay cả chiếc điện thoại cũng tuột khỏi tay cô, cô nhìn thấy ai đó nhặt điện thoại của mình.

Sau đó cô mơ hồ nghe được: "Lục tổng, là tôi đây, Kim Kim ăn cơm cùng tôi nhưng có lẽ cô ấy uống hơi nhiều rồi."

"Lục tổng" sao?

Cô nghĩ đến chóng mặt.