Tuy đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bóng dáng cao gầy này nhưng trực giác mách bảo với cô người này chính là Yến Hằng. Nhưng kỳ lạ là, cô lại có cảm giác quen thuộc đến khó hiểu với bóng dáng này.
Cô gọi tên anh.
Nhưng anh dường như không nghe thấy, không nhúc nhích.
Cô vén làn váy cưới bước lên cầu thang, nhịp tim đập ngày càng nhanh khi khoảng cách ngày càng gần.
Cuối cùng cô cũng đến được bậc cuối cùng.
Anh chỉ cách cô một bước, cô nhẹ nhàng gọi tên anh.
"Yến Hằng."
Lần này anh đã nghe thấy.
Cô lo lắng nhìn chằm chằm bóng dáng đó đang chậm rãi quay lại.
Một đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại ngước lên.
Sắc mặt Hứa Kim Kim cứng đờ.
Vì sao anh lại biến thành Lục Yến!
Sau đó cô sợ hãi tỉnh dậy, nhưng sau khi ngủ lại, cô lại mơ thấy giấc mơ này, để tránh gặp ác mộng cô đã dậy từ rất sớm.
Bởi vì tối hôm sau cô sẽ quay lại Ngọc Thành nên cô ăn qua buổi sáng rồi thu dọn hành lý đơn giản của mình, vừa thu dọn thì điện thoại reo lên.
Nghe được giọng nói nhắc nhở là "Cô Trương", cô bước đến bên giường, nhặt điện thoại đặt trên đầu gối lên kết nối.
"Kim Kim, sáng mai cô sẽ ra nước ngoài, cô muốn gặp em trước khi đi, vậy cô đợi em ở quán cà phê tầng một của khách sạn nơi em ở nha, bây giờ có tiện cho em không?"
Hứa Kim Kim nghe vậy lập tức trả lời: "Đương nhiên là tiện. Cô đợi em một chút, em xuống ngay đây."
Sau khi cúp điện thoại, cô thay quần áo rồi lập tức xuống lầu.
Quán cà phê này rất dễ tìm, nó nằm ngay cạnh tầng một của khách sạn.
Vừa bước vào quán cà phê, cô đã nghe thấy giọng nói của cô Trương.
"Kim Kim."
Cô đi về nơi phát ra âm thanh, mới đi được vài bước đã có người nắm lấy tay cô.
"Để cô đưa em qua đó."
Hứa Kim Kim mỉm cười nắm tay cô Trương, gật đầu: "Được."
Cô Trương dẫn cô đến chỗ ngồi, ngồi xuống.
Sau khi Hứa Kim Kim cất cây gậy mù ở phía sau, cô quay mặt về phía đối diện, không chờ cô mở miệng, cô Trương ngồi đối diện đã nói lời xin lỗi: "Kim Kim, tối hôm đó ở nhà có chuyện, cô đến muộn khi cô đến thì em đã rời đi rồi, sau đó cô mới biết lúc ấy xảy ra chuyện, cô thật sự cảm thấy áy náy, để em phải chịu sự bất công này mà không có lý do."
Hứa Kim Kim vẫn đang cố gắng quên đi ký ức tối hôm đó, cũng không quá đến mức tức giận.
Chuyện như vậy xảy ra với cô cũng rất nhiều lần rồi từ sau khi cô bị mù.
Là một người mù, điều cô gặp phải nhiều nhất là sự phân biệt đối xử.
Chỉ là những đồng nghiệp cũ này ngoài sự phân biệt đối xử còn có rất nhiều ác ý, cô không muốn lãng phí thời gian và cảm thấy khó chịu vì những chuyện này.
Dù sao thì nó cũng không đáng một chút nào.
Cô mỉm cười lắc đầu: "Cô Trương, không sao đâu, cô không cần phải áy náy đâu, em cũng quên chuyện xảy ra ngày hôm đó rồi."
Cô Trương nhìn cô với vẻ mặt bình tĩnh, vào đêm hôm đó khi bà ấy nghe được chuyện này đã cảm thấy khó chịu rất lâu.
Đây là cô học sinh mà bà ấy đã dạy từ nhỏ, cô rất chăm chỉ, tài năng và có một tương lai tươi sáng nhưng tất cả đã mất đi chỉ sau một đêm.
Bà ấy đưa tay ra nắm lấy tay Hứa Kim Kim, nhẹ nhàng thở dài: "Kim Kim, lần này cô ra nước ngoài định cư, cơ hội gặp lại sẽ không dễ dàng, sức khỏe của cô cũng không tốt, có lẽ lần này chúng ta chia tay…"
Cô Trương không nói tiếp những lời sau đó nữa, ý tứ tự mình rõ ràng.
Hốc mắt Hứa Kim Kim nóng lên, cô nắm lấy tay bà ấy: "Sẽ không sao đâu, cô Trương cô nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt, chờ em giải quyết xong việc của em, em sẽ tới gặp cô."
Bà ấy nhìn hốc mắt cô ửng đỏ, lập tức lấy khăn tay lau khóe mắt, nói: "Được rồi, cô ở bên đó chờ em."
Bà ấy dừng lại rồi nói tiếp: "Kim Kim, cô đã liên hệ với một bệnh viện rất tốt ở bên đó, với lại cô đã sắp xếp cho em một đoàn múa để em huấn luyện, hãy xử lý việc của em thật tốt, nhớ liên hệ với cô càng sớm càng tốt và đừng từ bỏ múa ba lê đó."
Nghe đến chữ "ba lê" Hứa Kim Kim cắn môi dưới.
Từ này đã khắc sâu vào máu cô, cô từng nghĩ chỉ cần còn sống một ngày, cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc, nhưng thực tế đã mách bảo cô rằng có một số thứ dù có cố gắng đến đâu cũng vô ích.
Nhưng cô không thể để cô Trương lo lắng cho mình nữa, cô cong môi nói: "Em biết rồi, cô Trương."
Cô Trương yên tâm khi nhìn thấy nụ cười trên mặt cô: "Vậy cô sẽ đợi em bên đó, Kim Kim."
Hứa Kim Kim dừng lại gật đầu: "Được."
Hai người nói chuyện đến gần trưa vốn định ăn trưa cùng nhau, chợt cô Trương nhận được cuộc điện thoại buộc bà ấy phải lập tức trở về vì liên quan đến hộ chiếu.Hứa Kim Kim tiễn cô Trương ra ngoài, cô đứng ngoài cửa lớn khách sạn chuẩn bị quay về phòng, vừa quay người đi chợt nghe thấy một giọng nói từ phía sau.
"Kim Kim."
Giọng nói khiến lưng Hứa Kim Kim lập tức căng thẳng, cô vô thức đi đến túi xách lấy điện thoại.
Lí Bình đứng sau Hứa Kim Kim, bà ta bước tới với nụ cười trên môi.
Hứa Kim Kim quay người cầm điện thoại, trầm giọng nói: "Mợ đến đây làm gì?"
Lí Bình nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của Hứa Kim Kim, bà ta cau mày thầm mắng, nha đầu chết tiệt này chưa bao giờ cho mình một cái nhìn tốt.