Chương 80

Cô không dám chớp mắt vì sợ nước nhỏ mắt này rơi xuống lãng phí, cô hít một hơi thật sâu rồi mở cửa, động tác mở cửa hơi lớn nên cô không hề nhận ra lọ thuốc nhỏ mắt đã rơi ra khỏi túi.

Lục Yến đứng ngoài cửa, anh ngước mắt lên, chú ý đến những giọt nước mắt trên mặt Hứa Kim Kim, vừa muốn nói gì đó, khóe mắt nhìn thấy thứ gì đó từ trên người cô rơi xuống, ánh mắt anh tập trung vào thứ trên sàn nhà.

Từ "nước mắt nhân tạo" hiện lên trong mắt anh, anh khẽ động nhưng không nói gì.

Hứa Kim Kim nắm tay nắm cửa hít hít một cái mới nói: "Anh tới rồi."

Lục Yến ngước mắt lên, nhìn hàng mi rũ xuống của cô: "Ừm."

"Vào đi, tôi có chuyện muốn nói với anh."

Hứa Kim Kim mở cửa, cô cố ý để giọng nói của mình nghe có vẻ nghèn nghẹt.

Lục Yến bước vào, nhìn đến nơi nào đó trên mặt đất, anh cúi xuống nhặt lọ thuốc nhỏ mắt lên, bình tĩnh cầm trong tay.

Bên tai vang lên tiếng sột soạt, Hứa Kim Kim thấy có chút kỳ lạ vừa định hỏi cái gì đó, bất chợt trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm: "Tôi đến đóng cửa."

Hứa Kim Kim "A" một tiếng, bước vào trong.

Khi cô đứng trước cửa sổ cao từ trần đến sàn, phía sau có tiếng bước chân, cô lo lắng cầm cây gậy mù của mình, cân nhắc nên thế nào để bắt đầu câu chuyện.

Nghĩ như vậy, rất lâu sau cô mới nhận ra phía sau mình có sự im lặng.

Hôm nay anh có chút im lặng, sao không nói một lời?

Cứ im lặng như vậy Hứa Kim Kim càng căng thẳng, cô mím môi quay người lại.

Lúc cô quay người lại, trên đầu cô vang lên một giọng nói chậm rãi: "Kim Kim, em muốn nói gì?"

Cô giật mình, vô thức chớp chớp mắt, nước mắt lập tức lăn xuống, phản ứng đầu tiên của cô là, nước mắt thật lãng phí, và sau đó cô như bị mắc kẹt.

"Tôi…tôi…tôi…"

Sau "tôi" nửa ngày, cô vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, nhất thời cảm thấy nước mắt trên mặt đã khô cạn, cô liền cảm thấy vẫn chưa nói xong "tôi".

Cô vốn tưởng rằng hoa lê sẽ mang mưa, nhưng bây giờ mưa đã cạn, cô sững người hồi lâu, cuối cùng cũng ép được lời nói.

"Mấy ngày nay làm phiền anh, người mù như tôi đã làm phiền anh lâu rồi, về sau…"

Nói đến đây, cô dừng lại khụt khịt, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, cô cố gắng vểnh tai lên nghe động tĩnh của người trước mặt.

Những gì cô nói quá rõ ràng, anh nhất định có thể nghe được ý của cô, nếu anh lo lắng cho mình, cô sẽ nhân cơ hội tiến tới "khổ nhục kế", rồi mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió.

"Về sau thế nào?"

Giọng anh vẫn như trước không nhnah không chậm, giống như đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào.

Chẳng lẽ anh không nghe ra sao?

Kia… Cô cắn chặt răng nói: "Về sau tôi không phiền anh nữa, tôi phải đi."

"Ồ? Đi đâu?"

Hứa Kim Kim lau khóe mắt khô khốc nước mắt nói: "Dù sao cũng chỉ có mình tôi, đi đâu cũng được, hôm nay tôi muốn lời tạm biệt với anh."

"Tôi đã thu dọn hành lý rồi, tối nay sẽ rời đi."

Cô căn răng nói xong trong một hơi, chờ đợi câu trả lời của ai đó.

"Vậy em có muốn tôi tiễn em không?"

Âm thanh bên tai khiến sắc mặt Hứa Kim Kim cứng đờ.

Ah! Tại sao anh không tự cứu mình rồi thổ lộ tình cảm với cô?

Lại còn nói muốn tiễn cô đi?!

Đây có phải muốn chọc tức cô, đuổi cô đi không?!

Khóe môi cô không tự chủ mà cong xuống, l*иg ngực phập phồng vài lần, sau đó cô nghiêm mặt nói vài chữ: "Không, cần."

Nói xong, cô cầm cây gậy mù vội vàng đi đến đến bên giường, vì diễn nên hành lý đã thu xếp sẵn để rời đi.

Càng nghĩ càng tức giận.

Cô đã sớm đoán ra được, căn bản anh chỉ coi cô như bạn bè, cô tức giận đến mức cơn tức giận chuyển thành ủy khuất, ngay cả hốc mắt đều là chua chát.

Cô sẽ không khóc, nếu khóc sẽ xấu hổ lắm.

Nhưng nước mắt không tự chủ được từ khóe mắt rơi xuống, phía sau truyền đến tiếng bước chân, cô lau mặt không muốn anh nhìn thấy bộ dạng của mình thế này.

Cô bước nhanh, khi đến gần cửa, chân cô vấp phải vật gì đó khiến cây gậy mù trượt khỏi tay cô.

Trong tâm của cô không ổn định cả người nghiêng về phía trước, chưa kịp phản ứng cánh tay đã được ai đó kéo lại, do tác dụng quán tính, lưng cô bị đẩy về phía sau được ôm trọn vào lòng.

Cô giật mình một chút, bả vai được ai đó đỡ lấy nhẹ xoay người cô lại.

Ngay sau đó, một giọng nói không nhanh không chậm từ đỉnh đầu rơi xuống.

"Vội vàng rời đi làm gì? "

Hứa Kim Kim quay người, trầm giọng nói: "Tôi muốn đi sớm một chút."

Im lặng mấy giây, một giọng nói gần hơn vang lên: "Đói bụng không, tôi dẫn em đi ăn."

Hứa Kim Kim hạ mắt càng tức giận, cô dùng "khổ nhục kế" để đổi lấy đồ ăn sao? Cô quay mặt sang một bên gần như quay ót về phía anh: "Không ăn, tôi không đói, tôi muốn đi đừng cản tôi, về sau tôi không bao giờ… làm phiền anh nữa."

Nói xong cô lấy tay đẩy anh ra, nhưng ngay sau đó tay cô vừa cử động đã bị ai đó giữ lại, chưa kịp phản ứng cằm đã bị nhéo nhẹ một cái, rất nhanh sau đó mặt cô đã chuyển sang hướng khác.

Hơi thở đan xen nhau.

Ánh mắt Lục Yến nhẹ nhàng quét qua mặt cô, cuối cùng dừng lại ở chóp mũi cô, ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa dưới cằm cô vài cái, nghiêng người về phía tai cô.

"Có thể giúp tôi một việc không?"

Hơi thở nóng hổi phả vào tai Hứa Kim Kim, hóa thành cảm giác ngứa ran, tim cô bắt đầu đập không tự chủ, cô nuốt khan mấy lần thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì…"

Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, vô thức liếʍ môi: "Sao anh không nói gì…"

"Mãi mãi làm phiền tôi."