Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đừng Ép Tôi Động Tâm

Chương 79

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói xong anh ấy chuồn mất, không dám liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Lục Yến đứng đó, giơ cổ tay lên, ánh mắt anh dừng lại trên dây chuỗi gỗ bách,

Một khuôn mặt thanh tú như trẻ con xuất hiện trước mặt anh.

"Ca ca, nếu một ngày nào đó em gặp khó khăn nguy hiểm, anh sẽ đến cứu em phải không?"

Anh cụp mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dây chuỗi.



Nơi Hứa Kim Kim và Giang Yêu Yêu ăn cơm là một nhà hàng tư nhân mà trước đó hai người thường xuyên đến, không gian ở đây rất tao nhã, hương vị cũng không giống như những nhà hàng bình thường, có hương vị nhà nấu nhưng ngon hơn nhiều.

Hai cô gái đến sớm, khách cũng không có nhiều nên đồ ăn được phục vụ rất nhanh.

Giang Yêu Yêu đặt đôi đũa vào tay Hứa Kim Kim, cô ấy nhìn lướt qua khuôn mặt cô, chú ý đến quầng thâm dưới mắt cô, chưa kịp hỏi đã thấy cô ngáp dài.

Ngáp có tính lây lan nên cô ấy cũng ngáp theo.

Hứa Kim Kim nghe được âm thanh đó do dự hỏi: "Chị Yêu Yêu, chị cũng ngủ không ngon sao?"

Nghe vậy, Giang Yêu Yêu lại ngáp một cái: "Ừm, đến tận giữa khuya chị mới ngủ được."

Hứa Kim Kim: "Sao chị ngủ muộn vậy, em nhớ trước đây chị chưa từng thức khuya."

Giang Yêu Yêu xoa nhẹ bả vai đau nhức, vô ý thức trả lời: "Đều tại Phó Hàn, anh ấy phiền phức vô tận…"

Nói được nửa chừng, cô ấy lập tức phản ứng lại, trên mặt nóng bừng ho khụ một tiếng, mơ hồ nói: "Anh ấy trực ca đêm, về muộn."

Hứa Kim Kim gật đầu: "Thì ra là vậy, làm vợ bác sĩ cũng vất vả lắm."

Giang Yêu Yêu hạ môi nhẹ giọng nói: "Làm vợ anh ấy rất vất vả."

Hứa Kim Kim không nghe rõ liền hỏi: "Chị nói cái gì?"

Giang Yêu Yêu gắp cho cô một miếng sườn bỏ vào đĩa trước mặt cô, sau đó trực tiếp chuyển chủ đề: "Kim Kim, em nói về người hàng xóm đó đi, mọi chuyện tiến triển thế nào rồi?"

Bàn tay cầm đũa của Hứa Kim Kim cong lên: "Em cũng không biết, anh ấy đối với em rất tốt, mỗi khi em cô đơn bất lực, anh ấy luôn xuất hiện đúng lúc, điều đáng ngạc nhiên nhất là em cảm thấy mình có tình cảm vô cùng đặc biệt với anh ấy."

Giang Yêu Yêu tựa tiếu phi tiếu nói: "Đặc biệt ở chỗ nào?"

Biểu cảm của Hứa Kim Kim dừng lại: "Cảm giác anh ấy rất quen thuộc, như thể em đã biết anh ấy từ lâu rồi."

"Hôm qua chị đã nói rồi, triệu chứng của em chính là động tâm, Kim Kim, em phải nắm bắt thật tốt, từ nhỏ đến lớn, chị nhớ em đã thích một người năm mười tuổi, ngoài ra chị chưa thấy em động tâm với ai cả."

Lời nói của Giang Yêu Yêu khiến Hứa Kim Kim bật cười: "Khi đó em còn nhỏ, làm sao biết thích nghĩa là gì?"

Nói xong, Hứa Kim Kim đột nhiên thở dài, Giang Yêu Yêu nhìn đôi mày rũ xuống của cô, lập tức hỏi: "Sao vậy Kim Kim? Động tâm này không phải chuyện tốt sao? Tại sao em lại thở dài?"

Hứa Kim Kim đặt đũa xuống vẻ mặt ủ rũ: "Anh ấy có vẻ xem em là bạn."

Giang Yêu Yêu: "A, cậu ấy nói vậy sao?"

"Trước đây anh ấy đã từng nói như vậy, nhưng hình như gần đây anh ấy không còn nói nữa… Đôi lúc em cảm thấy anh ấy đối với em… Ais, em cũng không chắc lắm."

Giang Yêu Yêu trầm ngâm một lát, tựa hồ cũng có cảm giác như vậy: "Đàn ông chính là mạnh miệng, Phó Hàn cũng vậy, nếu không ép buộc cũng sẽ không nói lời thật."

Hứa Kim Kim tựa hồ hiểu ý hỏi: "Ép buộc anh ấy? Ép buộc thế nào?"

Giang Yêu Yêu cong khóe môi, chậm rãi nói: "Chính là tìm cách khiến cậu ấy nói thật, em có nhớ hồi nhỏ một hơi mà em đã ăn hết kẹo dẻo của chị đã để dành rất lâu rồi không, lúc ấy làm thế nào mà em lừa được chị để ăn vụng chúng?"

Hứa Kim Kim do dự nói: "Giống như em lừa chị nói chân bị thương, chị sợ hãi đi tìm dì, sau đó em nhân cơ hội ăn hết sạch…"

Cô dừng lại hỏi: "Ý chị là muốn em dùng khổ nhục kế?"

Giang Yêu Yêu nhéo mặt cô: "Chị nói để em hợp lại hành động."

Hứa Kim Kim trầm mặc một chút, giật mình nói: "Khó trách chị có thể khiến cho cây vạn tuế như anh Phó Hàn nở hoa, thì ra là xét ở hành động…"

"Mới không phải, chị dùng mị lực của chị để áp đảo anh ấy, Kim Kim, bây giờ em dùng mị lực không biết xấu hổ của mình đi, nhất định phải bắt lấy cậu ấy."

"Sao bây giờ em bất giác cảm thấy chị đang khen em, nhưng thật ra em có thể thử xem…"

"…"

_

Sáu giờ tối, đầu mùa hè đêm đến rất muộn, bầu trời bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ như lửa.

Hứa Kim Kim đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của khách sạn, ánh sáng màu cam ngoài cửa sổ phản chiếu vào mắt cô, phản chiếu làn nước trong suốt như pha lê bên trong.

Cô chớp mắt, giây tiếp theo một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, cô đưa tay lau nước mắt trên mặt.

"Thuốc nhỏ mắt này có tác dụng khá tốt, anh ấy sẽ sớm đến đây, để thực tế hơn, mình nên nhỏ thêm vài giọt nữa."

Nói xong, cô lấy thuốc nhỏ mắt ra nhỏ hai giọt vào mắt, khi cô đang vặn chặt nắp lọ thuốc nhỏ mắt, sau lưng truyền đến tiếng đập cửa.

Cô luống cuống tay chân nhét thuốc nhỏ mắt vào túi áo khoác, tìm cây gậy mù rồi đi đến cửa, cô nắm tay nắm cửa nhỏ giọng nói: "Thời khắc hợp lại hành động đến rồi."
« Chương TrướcChương Tiếp »