Chương 76

Cuối cùng chỉ có Chu Uyên đứng ở đó, anh ấy vừa mới uống rất nhiều rượu, rất choáng váng, nghiêng đầu nhìn về phía hành lang, lẩm bẩm nói: "Là tôi uống say quá sao? Tôi có cảm giác vị Lục tổng này rất giống người hàng xóm đó?"

-

Hứa Kim Kim ở ngã tư, tiếng còi ô tô bên tai vang lên đinh tai nhức óc, cứ như vậy nối tiếp nhau như không bao giờ kết thúc.

Cô mở to mắt, trước mắt tối đen như mực.

Khi nào những ngày này sẽ kết thúc?

Cô nhắm mắt lại, khóe mắt hình như có thứ gì đó chảy ra, cô cau mày dùng tay lau đi đè nén.

"Tôi không khóc, khóc một chút cũng vô dụng."

Cô nắm chặt cây gậy mù, dùng ngón tay đau nhức để chống lại cơn đau trong mắt, một lúc sau, những giọt nước mắt nơi khóe mắt cuối cùng cũng bị ép trở lại.

Bên tai cô vang lên tiếng "tít tít" là tín hiệu nhắc đổi đèn, cô cầm gậy mù bước đi thật nhanh.

Cô bước đi rất nhanh, như sợ đèn sẽ thay đổi trước khi băng qua đường vằn.

"Chỉ còn 6 giây thôi, chạy nhanh qua đây."

Có người nói gì đó, Hứa Kim Kim vừa nghe thấy bước đi càng lớn hơn, đột nhiên bị ai đó phía sau đυ.ng trúng, loạng choạng suýt ngã.

Khi cô đứng yên, một tiếng huýt sáo chói tai vang lên bên tai cô, những âm thanh này nối tiếp nhau nhân lên từ mọi hướng truyền về phía cô.

Bởi vì cô không thể nhìn thấy nên những âm thanh này giống như một đôi bàn tay vô hình quấn lấy cô, khiến nỗi sợ tăng gấp đôi dâng cao hơn mọi lần.

Âm thanh này càng lúc càng lớn đè nén những thứ trong lòng cô, cô không nhịn được thả cây gậy mù xuống, bịt tai lại ngồi xổm xuống đất.

Âm thanh bên tai cô càng lúc càng gần, trên mặt cô lại có thứ gì đó nhỏ giọt, cô muốn lau đi nhưng khi lấy tay lau chúng, lại giống như chạm vào một công tắc, "thứ đó" trong khóe mắt cô dường như được phá cổng không ngừng tuôn ra ngoài.

Làm thế nào chuyện này mới kết thúc đây? Cô thực sự đã chịu đủ rồi.

"Kim Kim."

Một giọng nói rất ôn hòa đột nhiên vang lên bên tai cô, Hứa Kim Kim còn chưa kịp phản ứng đã có người nhẹ nhàng đỡ vai cô đứng dậy, cô giật mình quay mặt về phía giọng nói.

"Là tôi."

Giọng nói rất nhẹ nhàng như sợ hù dọa cô, môi cô mấp máy nhưng chưa kịp mở miệng nước mắt đã rơi xuống.

"Đi theo tôi, đừng sợ."

Tiếng còi xe đinh tai nhức óc bên tai cô được thay thế bằng một giọng nói ôn hòa, Hứa Kim Kim đi theo bước chân của người bên cạnh.

Lông mi cô run lên, một tia sáng đột nhiên lóe lên trong bóng tối trước mắt cô.

Tại sao anh luôn xuất hiện khi cô rơi vào tình huống chật vật nhất.

Mãi đến khi trở về phòng khách sạn, cô cũng không nghĩ về chuyện này.

Lục Yến nhìn cô, anh đưa ly nước vào tay cô: "Uống chút nước đi."

Hứa Kim Kim cầm ly nước, cảm giác đầu ngón tay có chút ấm áp, cô cầm ly nước ngẩng đầu lên: "Sao anh tìm được tôi?"

Lục Yến nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, dùng giọng điệu thản nhiên nói: "Em quên rồi sao? Tôi gọi điện cho em hỏi địa chỉ, ở khách sạn không tìm thấy em nên đi vòng vòng tìm em, tình cờ thấy em ở ngã tư."

Hứa Kim Kim im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: "Thì ra là vậy."

"Có đói bụng không? Tôi mang đến cho em bộ sưu tập cổ điển của Hòa Ký, hoan nghênh em tham gia cùng chúng tôi, em có thể đọc miễn phí hàng chục nghìn cuốn tiểu thuyết lịch sử. Tôm hùm nướng, cá chim om còn có tổ yến nước cốt dừa."

Hứa Kim Kim thực sự không có cảm giác thèm ăn, nhưng khi nghe thấy giọng nói này, cô dường như có chút đói bụng muốn ăn những thứ mà cô yêu thích nhất.

Cô ngẩng đầu: "Cảm ơn."

Lục Yến nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô, anh dừng lại giơ tay lên sờ đầu cô: "Sao lại khách khí với tôi như vậy?"

Bàn tay đặt trên đầu cô to và ấm áp, Hứa Kim Kim cảm thấy trong lòng có cảm giác kỳ lạ, đầu óc đột nhiên ong ong nhịp tim dường như cũng đang tăng tốc.

Cô muốn thoát khỏi cảm giác này nên cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn nghỉ ngơi."

Lục Yến nhìn cô một lúc rồi gật đầu: "Được, vậy em nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì liên lạc với tôi."

Sau đó, anh rút tay lại bước đi.

Khi anh mở cửa, anh xoay người nghe thấy một giọng nói ngay lúc đó.

"Đợi một chút."

"Sao vậy?"

Anh nhìn cô hỏi.

Hứa Kim Kim do dự một chút, hướng nơi phát ra giọng nói hỏi: "Có phải khi nào tôi tìm anh, anh sẽ xuất hiện không?"

Cô cẩn thận lắng nghe giọng nói bên tai, nhưng không nhận được phản hồi.

Chỉ mất mấy giây, cô bỗng nhiên căng thẳng, ngay lúc nỗi thất vọng dâng lên trong lòng, bên tai cô vang lên một giọng nói dịu dàng.

"Đương nhiên."

Lục Yến nhìn cô thật sâu nói: "Nghỉ ngơi thật tốt."

Rất nhanh bên tai Hứa Kim Kim nghe được tiếng đóng cửa.

Cô ngồi trên ghế hồi lâu, đưa tay sờ lêи đỉиɦ đầu, tự nhủ: "Cảm giác kỳ lạ này là sao?"

Cô không hiểu nổi, tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, giọng nói "Yêu Yêu" vang lên, sau khi chuông reo, cô lập tức lấy điện thoại di động trong túi ra kết nối.

"Kim Kim, nhớ em muốn chết, ngày mai chị mời em ăn tối, buổi trưa em có rảnh không?"

Hứa Kim Kim lắc lắc di động trả lời: "Có rảnh."

"Được, sáng mai chị gọi em."

Đầu bên kia đang chuẩn bị cúp điện thoại, lúc này Hứa Kim Kim nghĩ tới điều gì đó, lập tức hỏi: "Chị Yêu Yêu, chị từng nói, lúc cần nhất sẽ có một người luôn ở bên, khi nhìn thấy anh ấy, tim chị đập nhanh hơn còn có cảm giác an tâm, đây là tại sao?"