Chương 71

"Kim Kim, ở đây này."

Sau lưng cô lại vang lên một giọng nói quen thuộc, Hứa Kim Kim quay người vẫy tay về phía giọng nói: "Cô Trương."

Nói xong, cô cầm cây gậy mù đi theo đám người về phía lối ra.

Lục Yến nhìn bóng người chậm rãi bước đi, anh yên lặng thu hồi ánh mắt.

Trợ lý Lý ở một bên nhìn đồng hồ, nhắc nhở: "Lục tổng, sắp đến giờ họp rồi."

Lục Yến "ừm" một tiếng, bước đi về phía hành lang bên kia.

Trợ lý Lý lập tức đi theo, vừa định báo cáo diễn biến cuộc họp hôm nay thì thấy người bên cạnh đột nhiên dừng lại.

Lục Yến liếc nhìn anh ấy, nhìn một lượt từ đầu đến chân.

Trợ lý Lý có chút sợ hãi trước ánh mắt đó, anh ấy chỉnh lại cà vạt và bộ vest, cẩn thận hỏi: "Lục tổng, tôi có gì không ổn sao?"

Lục Yến: "Cậu đi theo tôi làm gì?"

Trợ lý Lý nghe vậy sắc mặt suy sụp, trong lòng anh ấy thầm nghĩ một tiếng "không ổn", ý nghĩa đằng sau lời nói này dường như đang yêu cầu "nhắm vào mọi người".

Anh ấy cười gượng hỏi: "Lục tổng, bằng không anh phái người đi đi, tôi nhớ trước đây anh có mấy vệ sĩ riêng…"

Lục Yến nhướng mi: "Thế nào, cậu không muốn đi?"

"Không, không, có thể giúp Lục tổng giải quyết vấn đề tôi cầu còn không được, nhưng với tư cách là cánh tay phải của Lục tổng, tôi sợ mình sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ cuộc họp hôm nay."

Lục Yến nhếch khóe môi, vỗ vai anh ấy: "Ý cậu là cuộc họp sẽ không thể diễn ra nếu không có cậu?"

Trợ lý Lý sợ đến mức lập tức lắc đầu: "Không, không, ý tôi không phải vậy, a, đừng để Hứa tiểu thư đi quá xa, tôi sẽ theo cô ấy ngay."

Lục Yến liếc nhìn hành lang bên kia: "Được rồi, để mắt tới cô ấy."

Trợ lý Lý lập tức vỗ ngực hứa hẹn: "Anh yên tâm, yên tâm, tôi sẽ đi theo sát Hứa tiểu thư như chó dẫn đường."

Lục Yến nâng cổ tay lên xem giờ: "Có chuyện gì thì liên lạc với tôi."

"Được, Lục tổng anh cứ yên tâm."

Trợ lý đặc biệt Lý nhìn bóng dáng cao lớn dần dần rời đi, anh ấy thở dài buồn bã: "Lục ảnh đế à, anh nhanh chóng mê hoặc Hứa tiểu thư bằng kỹ năng diễn xuất phi thường của anh đi, tôi muốn quay về công ty làm việc…"

-

Bên tai vang lên tiếng nhạc du dương quen thuộc, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng các sư phụ đang hướng dẫn âm thanh cùng với âm thanh của động tác vũ đạo, tất cả những thứ này đều rất quen thuộc, Hứa Kim Kim đã một năm không nghe rồi.Mặc dù cô không thể nhìn thấy, nhưng những âm thanh này nói với cô rằng múa ba lê vẫn giống như trước.

"Kim Kim, tất cả mọi người rất nhớ em, thường xuyên nhắc đến em, hôm nay đúng lúc họ ra ngoài biểu diễn, tối nay chúng ta cùng nhau trò chuyện vui vẻ nhé."

Cô Trương nắm tay cô, giọng nói vẫn dịu dàng yêu thương như xưa.

Hứa Kim Kim gật đầu: "Được."

Cô Trương nhìn khuôn mặt rõ ràng đã gầy đi của cô, đưa tay sờ sờ đầu cô: "Kim Kim, một năm nay, em quả thật sống tốt sao?"

Bàn tay đặt trên đầu khiến Hứa Kim Kim có chút nóng lên, sau khi ba mẹ qua đời, không ai hỏi thăm cô dạo này thế nào, cô Trương dạy cô múa hơn mười năm, cũng là người thân thiết nhất ngoài ba mẹ cô, cô không muốn nói dối bà ấy, cũng không dám nói sự thật.

Đột nhiên cô không biết phải đáp lại lời nói của bà ấy thế nào.

Một lúc sau, cô hạ mi xuống, nhẹ nhàng đáp: "Vẫn ổn ạ."

Cô dừng một chút rồi nói: "Cô Trương, sức khỏe cô thế nào rồi?"

Cô Trương nhìn cô, nhận thấy khóe mắt cô đỏ hoe, trong lòng bà ấy thở dài trước khi nói: "Cô vẫn như cũ."

"Cô Trương, cô cứ nói thẳng đi không sao đâu."

Hứa Kim Kim nghe ra như cô Trương có chút do dự không muốn nói.

Cô Trương suy nghĩ một chút mới nói: "Lần này cô ra nước ngoài định cư, không biết khi nào mới về, em là học sinh đáng tự hào nhất của cô, cũng là học sinh cô thích nhất, cô thật sự không yên tâm về em, cô qua đến bên kia về sau yên ổn, nếu em nguyện ý, cô sẽ đưa em đi chữa mắt, đợi đến khi mắt khỏi hẳn, em vẫn còn có thể tiếp tục múa ba lê…"

Những lời này khiến trong mắt Hứa Kim Kim không còn đè nén được đau nhức, bác sĩ cho biết, việc lấy lại thị lực cho cô không phải là không thể, nhưng cái giá phải trả đối với cô lúc này là một con số khổng lồ, hơn nữa, cô vẫn đang mang một khoản nợ khổng lồ không rõ nguồn gốc và không có cách nào để ra nước ngoài.

Điểm quan trọng nhất là, làm sao cô có thể để mình liên lụy đến cô Trương.

Cô ôm lấy cô Trương, lắc đầu: "Cô Trương, em rất biết ơn lòng tốt của cô, nhưng mắt em bị thương rất nặng, không thể cứu được nữa."

Cô Trương nghe xong lập tức thở dài: "Kim Kim, cô không biết làm sao để an ủi em, sau này nếu em cần giúp đỡ thì nói cho cô biết."

Hứa Kim Kim gật đầu: "Được."

Cô Trương: "Em đi máy bay cũng mệt rồi, có muốn theo cô về nhà nghỉ ngơi một chút không? Tối nay cô sẽ đưa em đi ăn tối với cô."

Hứa Kim Kim nhẹ nhàng lắc đầu: "Cô Trương, em đã đặt khách sạn rồi, em muốn quay về thu dọn hành lý trước."

"Được rồi, vậy cô nhờ người đưa em về khách sạn. À đúng rồi, địa điểm ăn tối tối nay là ở phòng riêng 207 trên tầng 2 khách sạn Thế Kỷ, đến lúc đó cô sẽ đến đón em."

Hứa Kim Kim: "Không cần đâu cô Trương, em đã hẹn xe tới rồi, cô nghỉ ngơi thật tốt nhé, tối nay gặp lại ở khách sạn."

Cô Trương còn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại của bà ấy đột nhiên vang lên, là bệnh viện gọi điện đến yêu cầu bà ấy đi tái khám, bà ấy không nài nỉ nữa mà gật đầu: "Vậy trên đường đi cẩn thận, có chuyện gì em cứ liên hệ với cô."

"Được."

Bên tai cô lại vang lên tiếng tập múa, cô dùng ngón tay cầm cây gậy mù im lặng rời đi.