Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đừng Ép Tôi Động Tâm

Chương 70

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô cầm phong bì đang muốn cất đi, đột nhiên bị người nào đó chặn lại: "Chờ một chút."

Trong lòng Hứa Kim Kim nói, nhìn đi, nhìn đi, con thiêu thân đến rồi.

"Cô nương, tôi quên nói với cô, giải nhất này là chuyến du lịch dành cho cặp đôi, mong cô cung cấp số chứng minh của cô và bạn trai cô để tôi điền hồ sơ và sắp xếp vé máy bay, khách sạn cho cô."

Hứa Kim Kim cầm phong bì hỏi: "Cặp đôi?! Tôi không có bạn trai, vậy cái còn lại tôi trả lại có được không?"

"Không được, cô chỉ có thể đi có thể đi cùng bạn trai cô thôi, nếu không có, vé máy bay và khách sạn cũng không thể sử dụng được."

À cái này…

Cô nhéo cái phong bì hỏi: "Ông chủ, không phải tôi đưa cho ông nửa còn lại thì ông tiết kiệm được một nửa số tiền sao? Nếu không được thì ông có thể đưa cho người khác, tôi lấy một cái thôi."

Ông chủ lắc đầu kiên quyết nói: "Cô nương, cửa hàng chúng tôi có quy định cặp đôi phải dùng chung, nếu cô không muốn thì tôi chỉ có thể lấy lại…"

Nói xong ông ấy định lấy lại chiếc phong bì trong tay Hứa Kim Kim.

Hứa Kim Kim lập tức cảm thấy ngón tay mình siết chặt, tấm vé này bây giờ đối với cô quá quan trọng.

"Ông chủ, chờ một chút, tôi không nói là không muốn."

Cô phải làm sao đây? Tại sao nhất định phải là một đôi, cô phải đi đâu tìm bạn trai đi cùng? Chuyện này quá khó khăn…

"Kim Kim, em cần giúp đỡ không?"

Giọng nói dịu dàng này khiến Hứa Kim Kim nảy ra một ý tưởng, đây không phải là một người "bạn trai" có sẵn sao??

Cô có thể để anh sống trong phòng tổng thống, còn tất cả những gì cô cần chỉ là một tấm vé máy bay mà thôi.

Có lẽ cô có thể tận dụng cơ hội này để nói chuyện với anh.

Nghĩ nghĩ, cô quay về hướng phát ra giọng nói, hạ giọng: "Anh có thể giúp tôi nhận… giải thưởng này không?"

Lục Yến nghe vậy nhếch môi, hạ giọng: "Đương nhiên, chỉ cần có thể giúp em là được."

Hứa Kim Kim chỉ mới rời khỏi đế đô có một tháng, cô không ngờ cô lại quay về nơi này sớm như vậy.

Vừa xuống máy bay, cô như lạc vào một thế giới khác, bên tai là thông báo của hãng hàng không, tiếng người nói chuyện cùng với các loại tiếng động khác nhau, thậm chí trước khi rời khỏi sân bay, cô đã có thể cảm nhận được sự hưng thịnh và phồn hoa của đế đô này.

Rõ ràng đây là nơi cô lớn lên, nhưng chỉ trong vòng một tháng nó mang lại cho cô cảm giác xa lạ đến lạ.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh lần trước xuống máy bay, khi đó cô đi nước ngoài trao đổi học tập, ba mẹ cô đặc biệt sắp xếp một cuộc họp rất quan trọng để đến đón cô.

Cô được hai người vây quanh, có tình yêu thương ủng hộ của ba mẹ, cuộc sống của cô lúc nào cũng hạnh phúc, tràn đầy hy vọng.

Cô nhớ rõ lúc ấy chính mình đã nói với ba mẹ rằng trong tương lai, cô sẽ biểu diễn trên sân khấu ba lê cao nhất và giành được giải thưởng cao nhất, đồng thời cô sẽ tặng cho họ chiếc cúp như một món quà nhân dịp kỷ niệm 25 năm ngày cưới của họ.

Nhưng chỉ trong một năm, mọi thứ đã thay đổi, cảnh còn mà người đã mất.

Ba mẹ mất, mắt cô cũng bị mù, lý tưởng của cô cũng bị chôn vùi mãi mãi.

Cô kỳ thật có điểm muốn trốn tránh những người trong đoàn múa, cho nên bây giờ cô cảm thấy không thoải mái khi nghe về múa ba lê.

Bởi vì cô, vĩnh viễn sẽ không thể đứng trên sân khấu được nữa.

Ngay cả khi đó là do chấn thương khi tập luyện.

Rõ ràng là cô đã dặn lòng đừng buồn nữa trước khi đến đây, nhưng khi quay về cô vẫn không khỏi khổ sở.

Một giọng nói nhẹ nhàng dừng bên tai cô.

"Kim Kim, người bên kia hình như đến đón em."

Cô chưa kịp kìm nén sự chua xót trong mắt, vừa ngẩng đầu lên, trong mắt tối sầm, chỉ mơ hồ nghe thấy có người đang gọi tên mình: "Hứa Kim Kim."

Hình như là giọng nói của cô Trương, cô hướng tới nơi phát ra âm thanh vẫy tay, đang định đi tới, bên tai cô truyền đến thanh âm.

"Kim Kim, đưa điện thoại của em cho tôi."

Hứa Kim Kim sửng sốt hỏi: "Di động?"

Lục Yến nhìn cách đó không xa trả lời: "Ừm, tôi có việc phải làm, không thể đi cùng em, tôi ghi số điện thoại của tôi cho em, nếu em cần gì thì cứ gọi cho tôi."

Sau đó Hứa Kim Kim nhớ ra cô và Yến Hằng chưa từng để lại số điện thoại cho nhau, đương nhiên cô sẽ không từ chối.

Cô lập tức đưa tay ra, lấy điện thoại di động trong túi ra đưa cho anh.

Điện thoại không có khóa màn hình, Lục Yến bấm nút quay số, đang định nhập số điện thoại, ánh mắt anh dừng lại phía trên màn hình, nhìn thấy dòng chữ "Lục Yến chán ghét", ngón tay anh dừng lại một chút, một lúc sau mới tiếp tục.

"Xong rồi."

Anh mím môi, đưa điện thoại vào tay Hứa Kim Kim.

Hứa Kim Kim nhận lấy điện thoại, cô dường như cảm thấy người hàng xóm của mình lại không vui.

Giống như mọi lần, cô có chút bối rối, cầm điện thoại cong môi hỏi: "Số điện thoại của tôi là…"

"Tôi đã nhớ rồi."

Lục Yến buông tay xuống, bước đi một bước nói.

"Tôi đi trước."

Hứa Kim Kim gật đầu: "Được."

Tiếng bước chân xa dần bên tai Hứa Kim Kim, cô cầm điện thoại tự lẩm bẩm: "Như thế nào lại không vui như vậy."
« Chương TrướcChương Tiếp »