Chân cô co rút lại, nhưng lại bị siết chặt.
"Kim Kim, đẩy chân về phía trước."
Hứa Kim Kim nhấc chân, nhanh chóng xỏ giày vào.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy cảnh tượng này quen quen, trong đầu hiện lên một đôi mắt tươi cười, cô cong môi nói: "Lúc trước rất lâu rồi, cũng có người mang giày cho tôi như vậy."
Lục Yến nhìn cô, trong mắt anh cảm xúc dâng trào: "Là ai?"
"Một…"
Hứa Kim Kim vừa mở miệng, lập tức bị tiếng mở cửa cắt ngang.
Y tá cầm cuốn sổ trên tay từ cửa bước vào, nhìn thấy hai người sửng sốt một chút, sau đó lập tức nói đùa: "Bạn trai cô thật chu đáo, anh ấy đang mang giày cho cô sao?"
Lục Yến đứng thẳng người không nói gì.
Hứa Kim Kim lập tức đứng dậy khỏi giường, giải thích: "Anh ấy không phải bạn trai tôi."
Lục Yến liếc nhìn cô, biểu cảm trên mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt lại trở nên tối tăm.
"Không phải bạn trai? Đừng đùa tôi, tối qua, lúc bạn trai cô tiêm thuốc sợ đánh thức cô nên đã đến phòng y tế để tiêm. Hơn nữa, nếu không phải bạn trai bạn gái, tối qua hai người có thể ngủ chung một chiếc giường sao?"
Hứa Kim Kim nghẹn ngào, cô mím môi, bình thường cô sẽ không ngủ sâu như vậy, có chuyện gì xảy ra đêm qua vậy, sao cả đêm cô cũng không tỉnh.
Thậm chí cô còn không nhớ mình đã nằm trên giường thế nào.
Y tá cầm cuốn sổ trong tay hỏi Lục Yến: "Sáng nay nhiệt độ của anh có bình thường không? Cô thấy không khỏe ở đâu không?"
Ánh mắt của Lục Yến đang nhìn Hứa Kim Kim thản nhiên trở về: "Không có."
"Không có vấn đề gì, vậy lát nữa làm thủ tục cho anh xuất viện." Y tá đóng cuốn sổ lại sau khi ghi chép xong.
Lục Yến gật đầu: "Ừm."
Y tá lại nhìn Hứa Kim Kim trước khi đi ra ngoài, cô đang cúi đầu hai má đỏ bừng, cô ấy mỉm cười nói với Lục Yến: "Bạn gái anh khá xấu hổ, nói cô ấy bình tĩnh lại đi."
Hứa Kim Kim đang định nói gì đó, nhưng bên tai vang lên một giọng nói.
"Bình thường cô ấy không xấu hổ như vậy."
Giọng nói tuy vẫn ôn hòa nhưng Hứa Kim Kim lại cảm thấy trong lời nói của anh có cái gì đó.
Những cảnh chết chóc xã hội đó lại hiện lên trong đầu cô, cùng với câu nói "Chúng ta làm bạn tốt cả đời", khiến cô không nhịn được cong môi.
Cánh cửa đóng lại, Hứa Kim Kim cảm thấy mình không thể như trước, cô lập tức giải thích: "Thật xin lỗi, để người khác hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta."
Lục Yến nhìn khóe môi mím chặt của cô, anh còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy âm thanh có chút khó chịu: "Lát nữa tôi sẽ nói với y tá, chúng ta chỉ là bạn tốt."
Cô dừng lại, nói từng chữ một: "Dù sao chúng ta phải làm bạn tốt cả đời, để người khác hiểu lầm không tốt."
"…"
Đột nhiên Lục Yến có cảm giác như chính mình rơi vào một cái hố do chính mình đào ra.
—
Sau khi hoàn tất thủ tục xuất viện, Lục Yến và Hứa Kim Kim xuống lầu, Kỉ Hoài và trợ lý Lý đang đợi bọn họ ở tầng dưới.
Trợ lý đặc biệt Lý nhìn thấy hai người đến gần, lập tức sốt sắng bước tới trước mặt Lục Yến: "Miệng vết thương của anh thế nào rồi, có ổn không? Nghỉ ngơi thật tốt là được đúng không?"
Giọng điệu này cùng chữ "anh" khiến Hứa Kim Kim ở một bên có cảm giác khác lạ, nhưng cô còn có việc quan trọng hơn phải làm, nên cô gọi Kỉ Hoài sang một bên.
Cô còn chưa kịp nói gì, Kỉ Hoài đã lên tiếng trước: "Cô Hứa, ông ấy đến tìm tôi hai lần, đưa cho tôi một ít tiền rồi rời đi, không nói cho tôi biết ông ấy sống ở đâu, cũng không có bất kỳ thông tin liên lạc nào."
Hứa Kim Kim nghe vậy run môi hỏi: "Ông ấy có nói gì với cậu không? Ví như chuyện công việc chẳng hạn?"
Kỉ Hoài lắc đầu: "Không có."
Có lẽ đã chuẩn bị tinh lý rồi, nhưng Hứa Kim Kim lại không cảm thấy khó chịu như trước, cô im lặng một chút rồi gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Cô dừng một chút rồi nói: "Nếu ông ấy lại đến gặp cậu, cậu có thể giúp tôi nói với ông ấy không, để ông ấy gặp tôi một lần, cậu chỉ cần nói tên tôi, ông ấy sẽ biết tôi là ai."
Kỉ Hoài nhìn đôi mắt to tròn nhưng không có tiêu cự của Hứa Kim Kim, như được phủ một lớp bụi, nhìn khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay trông thật đáng thương.
Trong đầu cậu đột nhiên hiện lên câu nói "Tôi sẽ không bỏ rơi cậu", cậu mím môi gật đầu: "Được, nhưng…"
Nghe được chữ "Được" Hứa Kim Kim thở phào nhẹ nhõm, cô lập tức hỏi: "Nhưng cái gì?"
"Nhưng cô có thể cho ông ấy một cơ hội sửa sai không, đừng để bất cứ ai bắt ông ấy đi."
Giọng điệu của Kỉ Hoài có phần không được tự nhiên lại có chút chán ghét, nhưng Hứa Kim Kim có thể nghe ra cậu rất quan tâm đến ba mình, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được, tôi hứa với cậu, chỉ cần ông ấy chịu giải thích rõ ràng chuyện này với tôi, tôi sẽ không truy cứu ông ấy."
"Được, vậy tôi về trước."
Kỉ Hoài đang định rời đi, liền bị gọi lại.
"Kỉ Hoài."
Kỉ Hoài quay đầu lại: "Còn chuyện gì sao?"
Hứa Kim Kim lắc lắc cây gậy mù trong tay, cân nhắc rồi hỏi: "Khi nào cậu quay lại trường học? Sắp lên cao trung rồi."
Kỉ Hoài cụp mắt xuống, tâm sự che khuất sau đáy mắt, một lúc sau mới nói: "Tôi không quay lại, không có tiền để quay lại, tôi đi trước."
Lần này cậu bước đi không dừng lại.
Hứa Kim Kim mấp máy miệng, nhưng không ngăn cản cậu.
Dù có thông cảm với đứa nhỏ này, nhưng hiện tại cô cũng không có tiền.