Chương 28

Cô đứng đó một lúc, bên tai nghe thấy giọng nói thành thật của một người đàn ông.

"Cô Hứa, để tôi đưa cô đến văn phòng xem một chút."

Người nói là Trần Phong, giáo viên thể dục năm hai, Hứa Kim Kim hướng về phía giọng nói mỉm cười, lễ phép nói: "Làm phiền thầy Trần rồi."

Trần Phong nhìn cô gái với khuôn mặt thanh tú, anh ấy gãi gãi sau đầu để lộ hàm răng trắng to lớn. "Không sao. Từ nay chúng ta đều là đồng nghiệp. Có cần gì thì cứ nói tôi."

Hứa Kim Kim gật đầu: "Được, cảm ơn."

Trần Phong nhìn cây gây mù trong tay Hứa Kim Kim, anh ấy nhiệt tình hỏi: "Có muốn tôi cầm cây gậy giúp cô không? Cầu thang ở đây hơi dốc."

Hứa Kim Kim nghe vậy lắc đầu: "Không cần, sau này tôi phải làm việc ở đây, tốt nhất là nên thích nghi càng sớm càng tốt."

Người khác có thể giúp bạn một lần, nhưng họ không thể giúp bạn mãi mãi.

Sau khi bị mù, Hứa Kim Kim đã tìm cách thích nghi ngay cả khi bị thương.

Trần Phong lại gãi gãi sau đầu nói: "Được rồi, vậy thì cẩn thận."

"Được, cảm ơn."

Trần Phong nhìn Hứa Kim Kim mò mẫm đi đến hành lang, sắc mặt anh ấy dừng lại khi thấy vết bầm trên tay cô. Bàn tay đẹp như vậy sao lại bị thương, anh ấy phải cầm cho tốt mới được.

Anh ấy giơ tay lên nhìn qua, nó rất lớn.

Đột nhiên, hai tai đỏ bừng, anh ấy lại gãi gãi sau đầu bước vài bước mới đuổi kịp người trước mặt.

Ngày đầu tiên đi làm, nhà trường không sắp xếp lớp học cho Hứa Kim Kim, chắc để cô làm quen với môi trường và chuẩn bị đồ cho lễ kỷ niệm của trường, buổi chiều, Trần Phong dẫn cô đi mua quần áo, giày dép và những thứ cần thiết cho múa ba lê.

"Cô Hứa, tất cả những gì cô yêu cầu đều được mang đến đây."

Hứa Kim Kim cầm cây gậy mù đi tới cửa văn phòng, cô mỉm cười nói: "Xin lỗi đã làm phiền thầy Trần."

Trần Phong nhìn cô rồi đi theo, anh ấy mỉm cười nói: "Cô cả ngày nay đều cảm ơn tôi, tan sở rồi, tôi đưa cô về."

Hứa Kim Kim đang muốn từ chối thì nghe thấy giọng nói của Trần Phong: "Cô không muốn mang những thứ này về nhà sao? Rất nhiều đó, cô cầm hết cũng không tiện, tôi làm việc cho trường cho nên cô không cần khách sáo."

Cô phải sửa sang sắp xếp lại giày múa và trang phục cô mua hôm nay. Thật sự rất bất tiện khi cô đi xe buýt trong hoàn cảnh hiện tại.

Nếu cô đi taxi… thì quá… đắt.

Hứa Kim Kim do dự một chút, cuối cùng cô cũng không do dự nữa: "Cảm ơn thầy Trần."

………

Một giờ sau, xe của Trần Phong đậu dưới nhà Hứa Kim Kim ở tầng dưới.

Hứa Kim Kim xuống xe, chuẩn bị cùng Trần Phong tạm biệt.

Trần Phong nhìn bầu trời tối sầm, thản nhiên nói: "Muộn thế này, sao chúng ta không cùng nhau đi ăn tối nhỉ?"

"Cả buổi chiều cô cũng mệt rồi, có phải đói bụng rồi không?"

Hứa Kim Kim còn đang nghĩ cách giải thích, nhưng lại do dự khi nghe thấy "mệt mỏi cả buổi chiều" mặc dù cô Lưu đã nhờ Trần Phong giúp cô chuẩn bị những thứ này nhưng suy cho cùng vẫn là do cô.

Cô ôm cây gậy mù gật đầu: "Tôi hơi đói."

Cô dừng một chút rồi nói: "Thầy Trần, tôi làm phiền thầy một ngày để tôi đãi thầy một bữa."

Trần Phong lập tức xua tay: "Như vậy sao được, vẫn để tôi mời cô ăn cơm."

Hai người đang nói chuyện lịch sự với nhau, không ai để ý rằng cách đó không xa có một người đang nhìn bọn họ bằng kính viễn vọng.

Trợ lý đặc biệt Lý nhìn qua kính viễn vọng, anh ấy cầm điện thoại trong tay báo cáo tình hình: "Lục tổng, cô Hứa không sao, cô ấy không bị ngã hay bị đánh, nhưng cô ấy…"

"Cái gì?"

Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ ống nghe, trợ lý đặc biệt Lý do dự một chút rồi nói: "Có một người đàn ông đưa cô ấy về nhà, hình như họ định cùng nhau ăn tối."

Anh ấy vừa nói xong, đầu bên kia ống nghe im bặt.

Anh ấy chặc lưỡi, thầm nghĩ, bí mật theo dõi có tác dụng gì, đàn ông phải dũng cảm lao về phía trước.

Nhưng anh ấy không dám nói lời này, lập tức cầm kính viễn vọng lên nhìn lại.

Anh ấy mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đi ngang qua Hứa Kim Kim, khi nhìn thấy bóng người đó đến gần, anh ấy kích động nói vào ống nghe: "Lục tổng, phía sau cô Hứa, có một người đàn ông khác đang đến."

Anh ấy cầm ống kính viễn vọng từ từ di chuyển lên. Khi nhìn thấy hàm dưới sắc bén mịn màng, anh ấy run sợ lẩm bẩm: "Người đàn ông này , sao giống anh vậy Lục tổng."

"Có phải hay không chính là tôi?"

Sau khi giọng nói phát ra từ ống nghe, kính viễn vọng của trợ lý đặc biệt Lý di chuyển lên, khi nhìn thấy khuôn mặt đó anh ấy lập tức chết lặng.

Hứa Kim Kim nghe thấy bên tai vang lên một giọng nói ôn hòa, cô sửng sốt một chút, quay về nơi phát ra âm thanh, kinh ngạc nói: "Anh về rồi sao?"

Lục Yến giương mắt liếc nhìn Trần Phong bên cạnh Hứa Kim Kim: "Không phải nói tôi trở về cùng ăn tối với cô sao?"

Trần Phong nhìn ánh mắt người bên cạnh, vô thức cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Người đàn ông này rõ ràng nhìn khá hiền lành, nhưng khi anh ấy ánh mắt đó cứ như đang cầm dao.

Hứa Kim Kim tưởng hôm nay anh không trở về nên định đãi Trần Phong một bữa tối.

Cô cũng đã hẹn người ta rồi khó mà không đi được.

"Xin lỗi, tôi và đồng nghiệp đã hẹn trước rồi, ngày mai chúng ta đi nhé?"

Lục Yến nheo mắt, anh chậm rãi gật đầu: "Được."