Chương 21

Chưa kịp quay đi cậu đã bắt gặp một đôi mắt sắc bén.

Cậu sửng sốt một lúc, sau đó vô thức quay mặt đi, liếc nhìn người bên cạnh.

Cô có mái tóc dài thẳng và một đôi mắt to trên khuôn mặt trắng như sứ, lúm đồng tiền quả lê trên môi hiện lên, dưới ánh sáng đôi mắt to đó trống rỗng và không có tiêu điểm.

Là cô?

Trong lúc cậu đang ngạc nhiên, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.

"Kỉ Hoài, cậu gọi mì cho tôi sao?"

Hứa Kim Kim nghe được cái tên này, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, hai tay buông lỏng khiến đôi đũa trên tay cô rơi xuống đất.

--------------------

Lục Yến chú ý đến biểu cảm của Hứa Kim Kim, dưới tròng kính ánh mắt anh hơi động.

Anh lấy một đôi đũa mới trên bàn ăn, chưa kịp hành động đã nghe thấy giọng nói run rẩy của người bên cạnh: "Cậu tên Kỉ Hoài?"

Kỉ Hoài đưa tay gắp sợi mì định cho vào miệng thì ngước lên.

Cô gái trước mặt có hai má ửng hồng, đôi mắt hình quả hạnh ngấn nước, trông rất kích động.

Kỉ Hoài dùng tay bỏ mì trở lại vào tô, cậu dùng ngữ điệu cảnh giác nói: "Làm sao cô biết tên tôi?"

Hai mắt Hứa Kim Kim nóng rực, trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, cô ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để tìm đứa nhỏ này, bây giờ người đang ngồi trước mặt cô, làm sao cô có thể không kích động.

"Ba cậu Kỉ Minh Huy bây giờ ở đâu?"

Cái tên này khiến sắc mặt Kỉ Hoài đột nhiên thay đổi, ngón tay cậu nắm chặt đôi đũa, đốt ngón tay dần dần trắng bệch, Hứa Kim Kim thấy cậu không có phản ứng, cô lập tức hỏi lại: "Có phải cậu với ba cậu ở cùng một chỗ không?"

"Tôi không có ba!"

Với giọng nói giận dữ cùng với một thứ gì đó bị ném xuống đất một tiếng "bụp".

Khung cảnh ồn ào vừa rồi bỗng trở nên yên tĩnh.

Mọi người xung quanh nhìn vào bàn của họ thì thầm.

Hứa Kim Kim giật mình, chưa kịp phản ứng thì giọng nói càng tức giận hơn vang lên: "Bảo cậu ấy biến đi!"

Màng nhĩ của cô ngứa ngáy vì sốc, môi cô mấp máy nhưng không nói gì, sau đó có một tiếng bước chân vội vàng.

Khi cô tỉnh lại thì người đã chạy ra khỏi quán ăn.

"Đừng để cậu ấy đi." Hứa Kim Kim đột nhiên đứng dậy, tay cô đập vào bàn bên cạnh.

Lục Yến vịn vào chiếc bàn lắc lư, anh cố gắng giữ cô lại.

Nhưng đã muộn một bước, cô đã cầm gậy mù rời khỏi chỗ ngồi, anh rút tay lại liếc nhìn bàn tay đang cầm gậy mù của cô.

Có một vết đỏ trên vùng da trắng nõn của mu bàn tay.

Hứa Kim Kim đi tới cửa hàng, cô vội vàng muốn mở cửa nhưng càng vội thì cửa càng khó mở.

Lục Yến đi tới trước mặt cô, anh nắm lấy tay nắm cửa phía trên cô: "Đừng lo, tôi giúp cô."

Hứa Kim Kim nghe vậy lập tức nắm lấy tay Lục Yến, giọng cô run run nói: "Nhất định anh phải đuổi theo cậu ấy, xin anh."

Một giọng nói khóc lóc rơi vào tai Lục Yến, anh còn chưa kịp nói gì đã nhận được một giọt nước mắt ấm áp trên mu bàn tay, anh cụp mắt xuống, nước mắt trên mu bàn tay cũng từ từ rơi xuống.

Ngón tay cô ở chỗ anh cũng run lên, anh nói: "Tôi giúp cô đuổi theo cậu ấy, cô ở đây đợi tôi."

Mười phút sau, Lục Yến quay lại cửa tiệm ăn.

Đêm nay trời nhiều gió nên chỉ có thể nhìn thấy một nửa mặt trăng ẩn trong mây.

Hứa Kim Kim đứng đó, gió thổi tung mái tóc dài của cô, đôi mắt đẫm lệ bất lực, mũi đỏ bừng, nước mắt rõ ràng đang lăn dài nhưng khóe môi lại mím chặt như đang kìm nén nước mắt.

Trước đây, cô rất hay khóc cũng chưa bao giờ phải chịu đựng.

Lục Yến đi về phía cô: "Thực xin lỗi, tôi không đuổi kịp."

Hứa Kim Kim nghe được lời này run sợ, cô quay mặt về hướng phát ra giọng nói, một lúc lâu sau mới cúi đầu xuống quay người sang một bên, khàn giọng nói: "Không sao, cảm ơn."

Lục Yến nhìn nước mắt đang đọng trên mi cô, anh giơ tay lên rồi lại từ từ hạ xuống: "Đừng khách sáo."

Trên đường trở về, Hứa Kim Kim hầu như không nói gì.

Mãi cho đến khi đến trước cửa nhà, cô mở cửa định bước vào thì bên tai truyền đến giọng nói: "Hứa Kim Kim."

Hứa Kim Kim sửng sốt, cô quay mặt về nơi phát ra âm thanh.

"Đừng buồn."

Lục Yến nhìn cô chằm chằm, sau đó anh chậm rãi nói: "Cô sẽ tìm được cậu ấy."

Hứa Kim Kim gượng cười: "Hy vọng vậy."

"Chúc ngủ ngon."

Nói xong cô mở cửa đi thẳng vào nhà.

Lục Yến nhìn cánh cửa cô sắp đóng lại, nói "chúc ngủ ngon" rồi bước vào nhà.

Anh đóng cửa định uống nước nhưng phát hiện nước đóng chai giao cho mình đã hết, anh đặt hàng trực tuyến thấy thời gian giao hàng là trong vòng 30 phút, anh giơ cổ tay lên kiểm tra thời gian, lấy điện thoại mở ra.

Một yêu cầu họp đang được gửi trên màn hình.

Anh tựa người vào chiếc ghế sofa gỗ bấm chấp nhận.

"Xin chào, Lục tổng."

Trên màn hình hiển thị năm màn hình phân chia, Lục Yến nhìn những người trên màn hình, anh nhướng mi hỏi: "Ai trong số các anh sẽ nói trước về kế hoạch thu mua?"

Im lặng, không ai dám lên tiếng.

Im lặng càng lâu, sắc mặt Lục Yến càng trở nên lạnh lùng, khi mấy lãnh đạo bên kia màn hình cảm nhận được áp lực sắp xuyên thủng qua màn hình, một người trong đó dũng cảm mở miệng: "Lục tổng, nếu không thì tôi trước."