Chương 25: Cùng chị vĩnh viễn ở bên nhau

Editor: Mị Nguyệt

***

Thời gian thấm thoắt trôi qua thực nhanh, mới đây đã tới ngày sinh nhật của Phương Kỳ.

Phương Kỳ vừa mua nước tương trở về, Phương Hâm còn đang đứng ở cửa cùng dì Trương nói chuyện, thiếu niên áo trắng quần đen chậm rãi đến gần, cho dù cúi đầu từ đằng xa cũng làm mắt dì Trương sáng lên.

"Ai da, tiểu tử nào đây a?"

"Là..."

Không chờ Phương Hâm nói xong, dì Trương liền thấy rõ mặt của Phương Kỳ, cười một phen nắm lấy tay Phương Hâm, liền nói: "Là bạn của cháu sao? Lần đầu dì thấy một thiếu niên ngay thẳng như vậy, giống như minh tinh. A không đúng, bộ dáng này so với minh tinh còn đẹp hơn mấy phần!"

Phương Kỳ không thích người lạ, càng không thích dì Trương dùng loại ánh mắt yêu thích như vậy nhìn mình.

Anh liền mang nước tương đi vào nhà, khí chất lãnh đạm thong dong này càng làm cho dì Trương nhìn bằng con mắt khác.

"Nhìn tuổi cũng không lớn, cậu ta có bạn gái chưa? Tiểu Hâm a, con gái của dì thích các soái ca như vậy, thật là quá thích hợp, nếu được liền giới thiệu cả hai với nhau? Cậu ta là người ở đâu? Hiện tại còn học đại học không?"

Dì Trương càng nói càng kích động, cầm điện thoại lên định gọi con gái tới đây.

"Xin lỗi dì Trương, hôm nay nhà cháu có chút việc." Phương Hâm cũng không phải nói dối, hôm nay xác thật là có rất nhiều việc.

Bởi vì hôm nay là sinh nhật Phương Kỳ, cô muốn ở nhà chúc mừng sinh nhật anh, lúc này đã là buổi chiều, cô cũng nên sớm chuẩn bị vài món cho sinh nhật, còn phải làm bánh kem nữa.

Cô nghĩ nên mua bánh kem thì sẽ nhanh hơn, đỡ tốn thời gian làm, nhưng nếu tự tay làm thì đó mới là tấm lòng mà cô muốn gửi đến cho anh, là thứ vô giá.

Dì Trương chỉ có thể tiếc nuối rời đi, còn dặn dò Phương Hâm vài câu, có cơ hội nhất định phải đem Phương Kỳ giới thiệu cho con gái của dì, Phương Hâm miễn cưỡng cười qua loa lấy lệ.

"Sao mua đồ lại trở về muộn như vậy? Bên kia có rất nhiều cảnh sát sao? Vốn dĩ chị đang muốn đi tìm em nhưng kết quả vừa ra khỏi cửa đã gặp dì Trương." Phương Hâm có chút ngượng ngùng nói.

Phương Kỳ ở trong phòng bếp xắn tay áo xắt rau. Phương Hâm đi qua mở chai nước tương, cũng không biết Phương Kỳ có nghe thấy mấy lời kia của dì Trương hay không.

"Có quá nhiều người chặn hẻm nhỏ, em trở về muộn."

Bởi vì đã xảy ra chuyện nên hẻm nhỏ bên kia có động tĩnh rất lớn, khi nãy Phương Hâm nghe thấy tiếng còi cảnh sát.

Sau đó mới nghe dì Trương nói hai vợ chồng "nổi danh" kia lại cãi nhau, người chồng quá yếu đuối nên hay bị vợ bạo lực gia đình, dưới sự giận dữ mà dùng dao cắt sống đầu lưỡi của vợ.

Phương Hâm nghe xong cũng bị dọa sợ, mười ngày trước cô vẫn còn gặp hai vợ chồng đó, như thế nào lại...

"Thật là kỳ quái, hai tháng gần đây giống như không được yên ổn." Cô hơi nhíu mi lẩm bẩm hai câu, trong thời gian này liên tiếp xảy ra chuyện, so với mười năm qua còn xảy ra nhiều chuyện hơn, làm cho người ta thực sợ hãi.

Phương Kỳ không nói lời nào, lẳng lặng xắt rau, chuyên chú mà dụng tâm*.

*Cố ý hướng hành động vào mục đích riêng, thầm kín.

------

Bánh kem là do Phương Hâm tự mình làm, được trang trí một gương mặt mèo đáng yêu, cực kỳ giống 27.

Sau khi thắp nến xong, cô liền chạy tới kéo rèm cửa rồi tắt đèn, phòng khách rộng lớn trong nháy mắt tối om, chỉ có ánh nến trên bàn dần dần sáng lên.

"Happy birthday to you, happy birthday... Em nhắm mắt ước nguyện đi."

Phương Hâm hứng thú hát bài ca sinh nhật, nhìn về phía đối diện cười với Phương Kỳ, ánh nến chiếu rọi lên khuôn mặt trắng nõn.

Chờ đến khi ngọn nến cháy hết một nửa, Phương Hâm thúc giục anh mau ước nguyện, nhưng anh cũng không nhắm mắt lại.

Phương Kỳ vẫn luôn nhìn cô, đáy mắt trơn bóng, lưu chuyển một tia tối tăm, ấp ủ cảm xúc không biết tên.

"Nếu ước nguyện, điều ước sẽ trở thành sự thật sao?"

Phương Hâm bị câu hỏi của anh làm cho bật cười: "Ân, nếu em thành tâm một chút, hẳn là có thể trở thành sự thật, nhanh lên đi, nến sắp cháy hết rồi."

Ánh nến nhu hòa chớp động, Phương Kỳ trầm mặc một lát, lại trước sau không chịu nhắm mắt, ánh mắt thành kính nhìn cô, thấp giọng chậm rãi nói: "Em muốn cùng chị vĩnh viễn ở bên nhau."

Đây là nguyện vọng duy nhất của Phương Kỳ.

Phương Hâm chấn động, ý cười trên mặt đông cứng lại, ngày hôm đó cô không cho anh câu trả lời cuối cùng.

Dao động vài giây, cô vẫn là lựa chọn trốn tránh, tuy rằng bọn họ đều cô độc một mình, phải dùng một loại quan hệ khác ở bên nhau, muốn suy tính sự tình cũng không thiếu.

"Phương Kỳ, nếu chúng ta giữ tốt quan hệ chị em này thì có thể vẫn luôn…"

Ngọn nến bỗng dưng dập tắt, hoàn toàn chìm trong bóng đêm tĩnh mịch, Phương Hâm còn chưa nói xong, liền cảm nhận được Phương Kỳ đứng lên đi tới chỗ cô.

Trong lòng yên lặng khác thường, Phương Hâm bị Phương Kỳ cúi người ôm lấy, không một tiếng động.

"Ngày về chung một nhà với chị, em cũng chỉ có duy nhất nguyện vọng này, em rất thành tâm, chẳng lẽ không thể trở thành sự thật được sao?"

"Em có thể vẫn xem chị như chị gái, nhưng em không muốn mãi mãi làm em trai của chị."

*Chị gái ở đây có thể hiểu là lớn tuổi hơn nên kêu bằng chị. Còn em trai thì giống như em trai ruột, không thể yêu nhau.

Hơi thở bên tai càng lúc càng trầm, trước mắt cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe được từng chữ phát ra từ trong miệng của Phương Kỳ.

Phương Hâm phá lệ khẩn trương, đầu óc lại lần nữa loạn thành một nồi cháo, thân thể nhỏ nhắn bị Phương Kỳ đè nặng trên ghế, cô giơ tay cầm cổ tay anh.

"Em đừng như vậy."

Tiếng sấm ngoài cửa sổ vang lên, một trận mưa to đột nhiên trút xuống tầm tả.

Phương Hâm bị Phương Kỳ dễ dàng ôm ngang lên, cảm quan* của anh so với cô lại nhạy bén hơn rất nhiều.

*Cảm nhận bằng các giác quan.

Chuẩn xác đem Phương Hâm đặt trên bàn ăn, dần dần tiền lại gần, dùng một loại tư thế thập phần nguy hiểm giữ lấy cô, ở khoảng cách này anh có thể cảm nhận được thân thể của cô đang run rẩy.

"Chị, những thứ này đều không đủ..."

***

Chương sau có thịt~~