Chương 1

Ôn Nịnh không thể ngờ rằng, mình lại có thể gặp được Thẩm Ngật ngay sau khi về nước.

Còn chưa về Nam Khê được hai ngày, cô tổ chức một buổi tiệc để gặp mặt lại đám bạn học cũ đã nhiều năm không gặp.

Trong buổi tiệc, có người hỏi về chuyện tình cảm dạo này của Ôn Nịnh.

Lúc ấy Ôn Nịnh đang cúi đầu nhìn điện thoại, ngay lập tức liền lật điện thoại lại, hình đại diện wechat được phóng to trước mặt mọi người. Cô nâng tay hất mái tóc xoăn của mình, khóe miệng nở nụ cười: “Không nhìn ra là hình đại diện đôi à?”

Chu Nguyên khinh bỉ trêu chọc: “Đùa, sắp ba mươi đến nơi rồi còn bày đặt chơi trò tình yêu như bọn trẻ con không bằng?”

Làm Ôn Nịnh giơ chân đá lên đùi anh ta một cái, cười mắng: “Bà đây có khắc hình đại diện đôi lên quan tài, cũng chẳng ai quản được.”

Vẫn cứ tùy ý sang sảng như ngày xưa, rực rỡ đầy sức sống.

Nói chuyện một lúc, Ôn Nịnh kẹp điếu thuốc trên tay, buông chén rượu xuống đứng dậy: “Tớ đi ra ngoài làm điếu thuốc, cho thoáng tý.”

Đang định đóng lại cửa, lại nghe thấy Lạc Vân Tâm vẻ mặt thần bí, nhưng thực ra lại to tiếng nói chuyện của cô cho mọi người nghe: “Bạn trai nhỏ của Nịnh Nịnh vẫn học cấp ba đấy, mà mấy thằng nhóc tuổi đấy hãy còn sến sẩm lắm, muốn để hình đại diện đôi đồ đó.”

“Thảo nào.” Mọi người gật gù.

“Nhưng mà bà cô này ăn cả trẻ vị thành niên từ bao giờ thế, đúng là tai họa mà.”

“Tớ thấy cậu chữ ghen hiện lên mặt rồi kia kìa, cái gì mà nói đến tai họa chứ.”



“Xấu mà cũng biết mơ đẹp nhỉ.”

Người ta rõ ràng đã tốt nghiệp cấp ba từ lâu rồi, cũng trưởng thành luôn rồi, sao đến cái mồm con bé này lại thành trẻ vị thành niên là thế nào vậy?

Nhưng Ôn Nịnh cũng chẳng buồn giải thích với mấy đứa bợm rượu này làm gì.

Đứng trong phòng riêng, mọi âm thanh ồn ào cùng hơi nước lượn lờ đều bị ngăn cách sau cánh cửa. Xung quanh trở nên yên lặng, cũng trở nên u ám hơn.

Ôn Nịnh vừa quay người lại liền thấy rùng mình, quán ăn này trang trí theo ngày xưa, hành lang là kiểu chạm rỗng, ngoài trời đang mưa, gió đêm cuốn theo hạt mưa bay nghiêng vào, thấm ướt một mảng sàn nhà cũ.

Ôn Nịnh dùng tay trái cản gió, thành thạo dùng tay phải châm lửa.

Cô mặc có chút phong phanh, nhưng không hề bận tâm mà đi về chỗ rẽ ở hành lang, nơi gió thổi mạnh nhất.

Giày cao gót giẫm lên sàn nhà vang lên tiếng cộp cộp, khéo léo hòa vào cùng tiếng mưa. Người phụ nữ váy đỏ tóc đen đứng cạnh lan can khoanh tay hút thuốc, hứng thú ngắm mưa phùn, khói thuốc cùng hơi thở quấn quýt với nhau không muốn chia rời.

Mưa phùn có thể sẽ làm ướt áo, nhưng cô lại chẳng hề bận tâm.

Cửa phòng bên cạnh mở ra “cành cạch”, có vẻ như có người đi ra ngoài.

Ban đầu Ôn Nịnh chẳng thèm để ý, sau lại nhận ra có ánh mắt chăm chú nhìn vào mình. Mới khó hiểu quay đầu nhìn.

Liền chạm phải một đôi mắt sâu sắc đen như mực.

Chẳng cần nhìn cả người, chỉ cần đôi mắt này, là đủ cho Ôn Nịnh nhận ra đây là ai.



Thẩm Ngật.

Vô số lúc hoàng hôn chạng vạng, chỉ cần cô quay người liền sẽ thấy đôi mắt này, đáy mắt ngập tràn sự si mê say đắm, chăm chú nhìn vào cô.

Ngay khi cô vừa nhìn qua, Thẩm Ngật đã nhìn sang phía khác, những vì trong lòng còn có chút miễn cưỡng nên chậm mất nửa nhịp, bị cô bắt được.

Anh ép mình thu lại ánh nhìn, vờ như đang nói chuyện với đồng nghiệp một cách bình tĩnh, như thể cảm thấy làm như vậy có thể coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Khi Thẩm Ngật đi ngang qua, Ôn Nịnh nghe thấy cuộc trò chuyện người hỏi một đằng người trả lời một nẻo của anh, nhìn thấy điếu thuốc trên tay cô lại run một chút.

Ôn Nịnh không nén được mà bật cười.

Không gặp nhiều năm rồi, sao vẫn ngốc như vậy chứ, cứ nhìn thấy cô là đầu óc lại trống rỗng.

Thấy anh như vậy, ác ma bé nhỏ trong lòng Ôn Nịnh có chút ngứa ngáy, tự nhiên lại muốn đi trêu chọc anh.

Thế là chờ đến khi Thẩm Ngật sắp khuất bóng rồi, cô liền cố ý la lớn gọi anh: “Thẩm Ngật, thấy bạn học cũ sao lại không chào hả?”

Anh lập tức dừng bước.

Giọng nói mềm mại ngọt ngào tiến vào trong tai, như một chiếc móc câu vô hình, khiến cho Thẩm Ngật đứng yên tại chỗ không chút động đậy.

Anh đã từng không thể chịu được thanh âm nũng nịu này, nhưng anh càng không chịu được, cô lại càng thích dùng nó gọi anh, còn cố tình hà hơi vào tai anh, nhìn bộ dạng bồn chồn của anh.