“Sư phụ, người mau dậy xem món mới của ta. Món này ta đặt tên là Thịt mộc kho củ cải, ăn một miếng mê cả đời, mặn ngọt chua cay có đủ. Ta đặt rất người tâm ý vô, người mau đến đây, sau vườn còn có một nồi rất lớn."
Tiếng nói thanh thoát mang theo mấy phần ra lệnh từ từ truyền vào bên tai của bóng người nằm dài trên ghế tre. Lông mày người được gọi hơi nhíu lại, hắn chuyển động ngón tay để với lấy chiếc quạt tròn nẹp bằng lá ở bụng lên mặt.
Bộ dạng chính là định ngủ thêm một chút.
Nữ tử vận hồng y kiều diễm, hai tay lau lau vừa đặt bát thịt kho xuống bàn liền xoay người chống tay. Nàng nhếch mép nhẹ, đôi mắt hằm hằm chiếu tới.
Mái tóc dài thướt tha được búi gọn phân nửa, chiếc trâm giản dị đan xen. Phía dưới hông giắt một chiếc ngọc bội nhỏ nhỏ, gương mặt tao nhã, xinh đẹp rạng rỡ. Cứ như là tiên tử. Có điều các ngũ quan có vẻ hơi tinh nghịch.
Sa Nguyệt cúi người nhặt lấy một viên sỏi nhỏ dưới đất. Nàng tung tung vài vòng, sau đó không khách khí dùng lực ném thẳng tới thân xanh y giản dị.
Quả nhiên bộp một phát nhỏ, sau đó liền vang lên tiếng kêu đau đớn.
Y Bạch Dạ đứng bật dậy, hai tay đưa lên phủi phủi y phục. Hắn cau mày, đôi mắt sáng lạn chau vào bởi buồn ngủ. Y Bạch Dạ liếc liếc qua phía bàn tre, cuống họng không hẹn mà nuốt ực một tiếng.
Sa Nguyệt đối diện mỉm cười thân thiện, nàng tiến tới bắt lấy tay sư phụ kéo sát vào người, âm tiết huênh hoang tự mãn:
“Sư phụ, người ra nếm thử món mới của ta đi. Ta đảm bảo, lần này sẽ không phải đi nhà xí!"
Chiếc quạt tay được vứt xuống, Y Bạch Dạ thầm kín thở dài, hắn vòng một tay đấm đấm lưng. Tiếp đó lầm bầm rồi liếc tới gương mặt tuyệt sắc của con người thấp hơn mình một cái đầu.
Dựa vào thái độ kia, Bạch Dạ cũng biết dù không đồng tình, Sa Nguyệt cũng ép hắn bằng được. Như vậy mất sức nói chuyện..
“Được được, để sư phụ xem hôm nay ngươi lại làm gì cho ta ăn.” Y Bạch Dạ lắc lắc đầu trả lời.
Một cơn gió phong mát mẻ ùa tới. Cái tiểu viện nhỏ được bao quanh bởi núi rừng, đặc biệt là một hàng cây trồng xung quanh. Tạo nên một cảm giác yên bình đầy thư thái.
Tiểu viện của Y Bạch Dạ có thể chia làm bốn khu vực chính.
Khu vực số một là nhà ở.
Khu vực số hai là ruộng nhỏ trồng trọt.
Khu vực số ba là hồ nhỏ nuôi cá.
Còn khu vực số bốn chính là chỗ để thư giãn.
Nói qua loa như vậy cho biết, nghe thì có vẻ là cực kì tao nhã phong tình nơi chốn non núi rừng. Nhưng mà chung quy lại cũng có thể nói là sư thật phũ phàng: Y Bạch Dạ nghèo.
Ngoài ra, tiểu viện còn nuôi một con khỉ và một con mèo.
Khỉ là thú vật nhỏ của Y Bạch Dạ.
Còn mèo đen là của Sa Nguyệt.
...
Y Bạch Dạ đưa tay lên, vẻ mặt chần chừ cố gắng mỉm cười. Đôi mắt hắn liến thoáng qua lại, chấm lệ dưới mi ẩn hiện. Bạch Dạ dùng muôi múc múc những nguyên liệu trong bát thịt kho...âm tiết chậm chậm đánh giá:
“Ngươi nhổ củ cải của sư phụ trồng để nấu món này sao? Ở đây, cái thứ cam cam này là cà rốt đúng không. Còn có cải thảo của ta, bắp cải, đu đủ lại khoai tây? Cả sườn heo, tiêu xanh? Nấm và chân gà..? Còn có rất nhiều thịt mộc, sư phụ nói đúng không đồ đệ ngoan?”
Y Bạch Dạ phất cánh tay, thầm nghĩ:
Cái này đúng là dùng hết cả nông trại nhỏ của ta! Đồ đệ bảo bối quả thực rất biết phá của.
Y Bạch Dạ trợn mắt nhìn tới Sa Nguyệt. Hắn nguấy khuất bát thịt, lại phát hiện ra mấy cọng hành chưa thái, còn có ớt nguyên quả.
Màu nước sệt sệt của thịt kho thì lại không được nâu sánh đẹp mắt..mà lại có màu gần giống đen đen.
Y Bạch Dạ buông muỗng xuống, hơi liếʍ liếʍ môi mà dùng khẩu hình miệng với nữ nhân chống hai tay lên bàn. “Món này ngươi đặt tên là gì?”
Sa Nguyệt đổi tay, chỉ còn chống một ý. Nàng cười hàm ẩn, hàm răng trắng tinh nổi bật. Sa Nguyệt hèm một tiếng, nàng xới tô cơm trắng cao lên mấy bậc chót vót mà đẩy tới cho sư phụ. Sa Nguyệt trực tiếp múc mấy muỗng nước thịt dưới lên, còn gắp ít thịt mộc nàng vo tròn và cà rốt, miếng khoai tây đầy ú ụ.
Sa Nguyệt bày ra vẻ mặt tự tin, lại có sự hết lòng hết dạ. “Sư Phụ, đây là món thịt mộc kho củ cải vô địch thiên hạ, là món thứ 101 ta chế biến từ nông trại nhỏ của sư phụ. Người mau ăn đi, thực sự rất ngon.”
Y Bạch Dạ mặt mày đen xì nhìn tới tô cơm cao thấy trời, hắn hướng tới cục thịt mộc bị cháy, không tin tưởng nói.
“Sa Nguyệt, cái này của ngươi thực sự có thể ăn sao..? Sẽ không, sẽ không ngủ trong nhà xí chứ? Sư phụ nghĩ, hay là để cho Hắc Miêu* ăn đi..”
*Hắc Miêu: ở đây Y Bạch Dạ là nói tới con mèo đen của Sa Nguyệt.
Nữ tử hồng y thoải mái lắc đầu, khóe môi căng mọng thổ ra tia cười sảng khoái. Nàng đứng dậy mà với lấy bình rượu nhỏ trên bàn. Một hai vẫn khăng khăng ý định Y Bạch Dạ phải ăn mỹ vị nàng nấu.
Nói chứ, tuyệt hảo nàng chế biến ngon như vậy mà không ăn thì nàng cũng có chút buồn.
Nhìn xem, thịt các loại đủ cả, nấm rau xanh cải thảo cũng nêm nếm. Cay có, ngọt quá, chua chua hay mặn mà cũng đủ. Cái này đích thực là mỹ vị nhân gian, nàng đúng là có tay nghề nấu nướng.
Sa Nguyệt nhìn sư phụ trông giống như bị ép mà ăn một miếng lớn một chốc.
Nàng liền lấy ra trong người một tờ giấy dài kín chữ. Sa Nguyệt cười cười, đề vào chữ số 101, đôi bàn tay uyển chuyển tiếp tục viết tên. Chính là mấy chữ mà Y Bạch Dạ ngán tận cổ.
“101: Thịt mộc kho củ cải – thành công."