“Thả rắm đê, bớt đùa giỡn lưu manh.”Tác giả: Trượng MãEditor: Cherry109577599Văn Khoát rất ngốc, cậu có tính hay quên, về cơ bản là không nhớ tới việc này.
Ngẫm lại mới phản ứng, lúc tan học buổi tối bản thân chính xác là xách cặp sách của Giang Bùi Tri, vậy Giang Bùi Tri chỉ có thể mang của cậu.
Đầu óc Văn Khoát xoay chuyển nhanh như bay, sau đó cậu nhạt nhẽo hỏi: “Buổi tối cậu làm bài tập chưa?”
Giang Bùi Tri: “?”
Văn Khoát: “……”
Giang Bùi Tri: “Bài thi không phải ở chỗ cậu sao?”
Văn Khoát chậm rì rì “A” một tiếng, ánh mắt liếc nhìn bao thư, lại nhanh chóng dời đi, thử thăm dò hỏi: “Vậy cậu không lấy bài tập?”
“Không lấy.”
“Tại sao cậu không mang cặp sách của cậu?” Văn thiếu gia bám riết không tha truy hỏi.
Giang Bùi Tri dừng một chút, bày ra biểu tình thương tiếc tiêu chuẩn của anh.
“Thuận tay.”
“Như vậy à……” Văn Khoát nói.
Nghe rất vô nghĩa, nhưng Văn Khoát miễn cưỡng có thể tin, một mặt là sau khi hai người bọn họ trao đổi linh hồn quả thật có hơi khó khống chế ký ức thân thể của đối phương, chính Văn Khoát cũng có cảm giác, mặt khác chính là Giang cẩu không đối phó với cậu nhiều năm như vậy, biết cậu phải phân hoá thành Omega không thể hung hăng sỉ nhục cậu một lần à?
Cậu nhìn chằm chằm Giang Bùi Tri một hồi.
Ừ…… Rất bình tĩnh, không chột dạ, trở ngại không lớn.
“Không có lần sau, cặp sách tôi cầm đi, về sau không được tôi cho phép đừng lộn xộn đồ của tôi.” Sau khi Văn thiếu gia yên tâm, chỉ số thông minh online, kỹ thuật diễn cũng online, giả vờ giống như người qua đường không có việc gì đem cặp sách cất vào trong lòng ngực.
Ánh mắt của Giang Bùi Tri dõi theo cậu, nhìn cậu đi qua chính mình, lại dừng chân lui về vài bước.
Giọng điệu cất giấu một chút cẩn thận không dễ phát hiện: “Cậu thật sự không mở cặp sách của tôi ra chứ?”
Giang Bùi Tri cùng cậu nhìn nhau: “Cặp sách của cậu có cái gì?”
Văn Khoát giả cười: “Không phải việc của cậu.” Nói xong liền đi, thoạt nhìn vô cùng giống trai đểu, sau khi rời đi còn “thuận tay” đóng cửa phòng lại.
Giang Bùi Tri ở trong phòng trầm mặc một lát, khóe miệng không rõ ràng nhếch một tý, sau đó đi về phía bàn học, đem đề thi tiếng Anh vừa rồi đặt trong ngăn kéo ra.
Anh mới vừa làm mấy câu, điện thoại trong ngăn kéo liền rung rung.
Anh lấy ra, là điện thoại của Văn Khoát.
Thật ra anh không muốn nhìn trộm chuyện Văn Khoát không muốn nói cho người khác, nhưng đại thiếu gia này ngày thường rất thích sự chú ý mù quáng, nhưng ý thức về quyền riêng tư của điện thoại di động vẫn rất ít, lúc màn hình sáng lên tin nhắn không cần giải khóa cũng có thể nhìn đến một nửa nội dung.
Người gửi là “Bác sĩ đầu trọc”.
Giang Bùi Tri: “……”
Đôi khi vị thiếu gia này rất cần ăn đòn.
“Bác sĩ đầu trọc” liệt kê rất nhiều việc cần chú ý, bao gồm không giới hạn trong “Ngủ sớm dậy sớm”, “Cần tắm rửa”, “Chú ý thông gió”, “Kỵ ăn cay”, nhọc lòng lo lắng thế này, trọc đầu như vậy hình như cũng rất bình thường.
Giang Bùi Tri lại lướt qua một lần, dừng lại ở ba chữ “Cần tắm rửa” một hồi, sau đó ấn tắt điện thoại, giả vờ để lại trong túi.
Trong thời gian ngắn, lời dặn dò này tương đối khó thực hiện.
Giang Bùi Tri làm việc vô cùng dễ dàng tiến vào trạng thái, đặc biệt là học tập, có thể một khi cầm bút liền gạt bỏ tất cả ý nghĩ xấu, nhưng hôm nay trạng thái thật sự có phần kỳ lạ, một bài viết ngắn được suy nghĩ ba lần liên tiếp, mỗi lần phản ứng lại thì suy nghĩ đều chạy đến nơi quỷ dị.
Anh cũng lười làm việc vô ích, ném sách vào một góc không thấy được trong ngăn kéo, đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Đồ dùng tẩy rửa trên bệ rất đơn giản, đơn giản đến không giống phong cách thiếu gia rắm thối này, nhưng khi rửa mặt anh liền hiểu rõ.
Văn tiểu thiếu gia rắm thối cũng có tư cách, dù sao toàn Nhất Trung có thể cũng không tìm ra người thứ hai có “Vẻ đẹp tự nhiên” hơn cậu.
Giang Bùi Tri nhìn người trong gương, làn da rất trắng, gần như nhìn không thấy lỗ chân lông, đuôi mắt không cười cũng vểnh lên, giống như mèo. Lông mi rất dài, vừa rồi lúc anh rửa mặt ngón tay cũng bị lướt qua rất nhiều lần, có chút ngứa.
Đường cong khóe miệng rất sắc bén cũng rất rõ ràng, độ cong khi cười rộ lên càng xinh đẹp, như một cái móc nhỏ.
Có thể là thật sự quá “Câu”, Giang Bùi Tri không nhịn được đưa tay sờ một chút, vừa chạm vào đã buông ra.
Việc này nếu để cho thiếu gia quý giá kia tóm được, phỏng chừng phải bịch bịch* một trận, không biết nghĩ tới cái gì, Giang Bùi Tri bỗng nhiên có chút buồn cười.
*Tiếng đánh nhau đấy ạ =))))Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, anh đến bên giường sạc hai chiếc điện thoại, tay lướt qua cốc nước để trên tủ đầu giường kia thì dừng lại, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng không chạm vào.
Sau khi tắt đèn cứ như vậy trực tiếp ngã xuống giường, có thể là quá mệt mỏi, những suy nghĩ chia tách vừa rồi tất cả đều trở về vị trí cũ, nói ngủ là ngủ.
Nhưng không nghĩ tới thận của Văn thiếu gia dường như thật sự không tốt lắm, hơn nửa đêm Giang Bùi Tri thình lình bị nghẹn tỉnh.
Bầu không khí cũng ngột ngạt khua không tan, anh nhíu mày chỉnh điều hòa thấp xuống vài độ sau đó nhấc chân đi tới nhà vệ sinh, đi được một nửa lại đột nhiên dừng bước, xoay người đi ra bên ngoài. Cuối cùng đi hai bước thì ngừng, hơn nửa đêm thoạt nhìn như bị quỷ nhập, rất thần kinh.
Bản thân Giang Bùi Tri cũng thấy vậy nhưng không có thần kinh nhất, chỉ có thần kinh hơn, anh đi ra ngoài gõ cửa phòng bên cạnh nói mình muốn đi vệ sinh, dù sao cũng là loại hành vi ngu ngốc người bình thường không làm được.
Đυ.ng phải Văn thiếu gia thức dậy sẽ phát cáu, dự đoán phải bịch bịch bịch bịch mắng đến buổi sáng.
Giang Bùi Tri đứng yên tại chỗ, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi chức năng của cơ thể đang điên cuồng kêu gào, anh đi tới mở cửa két một tiếng.
Kéo ra, giương mắt.
Sau đó anh cùng vị Văn đại thiếu gia thận không tốt lắm kia mặt đối mặt, nhưng đối phương không phải muốn gõ cửa, nhìn dáng vẻ là muốn trực tiếp chạy tới hành lang nhà vệ sinh bên kia.
Giang Bùi Tri: “?”
Văn Khoát trái lại đánh đòn phủ đầu, nhìn không có một chút chột dạ: “Hơn nửa đêm cậu không ngủ mà làm gì đây?”
Giang Bùi Tri đóng cửa lại: “Giải quyết nhu cầu sinh lý.”
Văn Khoát nghĩ sai rồi, lúc này liền phun ra: “Thả rắm đê, bớt đùa giỡn lưu manh.”
Giang Bùi Tri nhướng mày, xem kỹ một vòng: “Cậu làm gì thế nhỉ?”
Văn Khoát: “……”
Cậu lùi lại hai bước, chạm mắt Giang Bùi Tri: “Đói bụng, tìm chút đồ ăn không được à?”
Giang Bùi Tri tí xíu mặt mũi cũng không cho: “Đến nhà vệ sinh tìm đồ ăn?”
Văn Khoát đột nhiên không kịp đề phòng bị phơi bày, nghẹn lời một chút: “……”
“Tôi đến vệ sinh, cậu đi hay tôi đi?” Giang Bùi Tri nói.
Văn Khoát sống nhiều năm như vậy, từ nhỏ sức tưởng tượng phong phú dị thường, động đất, núi lửa phun trào, tang thi bao quanh thành phố, người ngoài hành tinh xâm chiếm đều đã nghĩ qua, riêng chỉ không nghĩ tới có một ngày cậu sẽ cùng Giang Bùi Tri hơn nửa đêm đứng ở cửa thảo luận việc ai đến đi vệ sinh này.
Đệt.
Nếu không phải ôn thần Giang Bùi Tri này trời sinh thiếu dây thần kinh mặt, quen hút khí lạnh, Văn Khoát cảm thấy mình có thể nứt thành hai nửa ngay tại chỗ.
Cậu khô khan trả lời: “Tôi đi.”
Giang Bùi Tri lập tức muốn đi qua hướng hành lang nhà vệ sinh đối diện, bị Văn Khoát ngăn lại: “Cơ thể tôi nhận thức bồn cầu, trở về phòng ngủ.”
Giang Bùi Tri: “……”
Anh lớn như vậy cũng là lần đầu nghe nói có người nhận thức bồn cầu.
Giang Bùi Tri lần thứ ba đi vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ, hai người quỷ dị liếc mắt nhìn nhau một cái, tiếp đó anh nghiêng đầu sang chỗ khác trước, rất tự giác nhắm hai mắt lại.
Một lần lạ, hai lần quen, tuy rằng xấu hổ nhưng miễn cưỡng thuận lợi.
Nhưng đến phiên Văn Khoát thì việc này lại thay đổi, ai ai cũng biết Văn thiếu gia làm gì, hai giải thưởng kia cũng là hạng nhất, luôn làm việc không nói lý, vừa mới lời lẽ chính đáng quát quát lập một đống quy tắc, sau đó cứng cổ sống chết không cho chạm.
Dù cho nhảy xuống từ lầu hai biệt thự nhà cậu cũng không đưa Giang Bùi Tri vào nhà vệ sinh.
Giang Bùi Tri nhìn thời gian: “Sáu giờ hai mươi tự học, bây giờ là ba giờ mười tám.”
Văn Khoát: “Cậu nói chuyện không thở mạnh có thể chết à?”
“Tôi muốn đi ngủ.”
Văn Khoát: “……”
Thật sự xem như nhà mình, Văn Khoát lẩm bẩm trong đầu, nét mặt thản nhiên: “Vậy cậu ngủ đi, tôi cũng đi ngủ.”
Giang Bùi Tri liếc mắt nhìn cậu: “Tiện thể luyện bàng quang?”
Thật ra anh muốn hỏi là cậu thật sự không cần tôi? Nhưng Văn Khoát dường như rất gấp gáp đi ngủ, cũng không nói nhảm liền trốn đi.
Trước khi ra ngoài còn để lại một câu: “Tôi chỉ đột nhiên không muốn đi vệ sinh, cậu đừng nghĩ nhiều, mau ngủ đi, đừng làm khổ cơ thể tôi.”
Cửa bịch một tiếng đóng lại.
Văn Khoát muốn đánh chết bản thân.
Hai tay cậu che mặt hung hăng xoa nắn một phen, thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời thở dài.
Không có mặt mũi, đời này cậu cũng sẽ không còn mặt mũi nữa, thể diện thoi thóp có cũng như không.
Mặt cậu dài như lừa, lê dép tiến vào hành lang nhà vệ sinh đối diện.
Hydro Heli Liti Beryli Bor, Than Ni-tơ Ô-xy Flo Neon.
Văn thiếu gia chẳng qua là ngoài miệng cợt nhả, thật ra ngây thơ một đống, đi xong chuyến này là cả đêm không ngủ ngon, ba giờ ngắn ngủi kia tâm tình tựa như đợt ngồi tàu lượn siêu tốc, cuối cùng còn ảo giác phòng vệ sinh cách vách truyền đến tiếng nước.
Thật vất vả mới ngủ được, lại bắt đầu nằm mơ.
Đầu tiên là mơ thấy ngày thi hôm ấy làm thế nào cũng không tìm được nơi thi, rõ ràng là đã quen khu dạy học, nhưng trong mơ lại giống như mê cung. Cậu thở hồng hộc chạy, mới vừa nhìn thấy nơi thi, cảnh trong mơ liền chuyển một cái, trong phòng học to như vậy chỉ có hai người, một người là cậu, một người khác là Giang Bùi Tri.
Giang Bùi Tri đứng trên bục giảng, vẻ mặt rất lạnh nhạt, PPT sau lưng sáng lên, mấy chữ to như nước gợn sóng hiện lên trên màn hình điện tử: 《Tiết vệ sinh sinh lý》/ người giảng chính: Giang Bùi Tri.
Văn Khoát ngồi ở phía dưới ngốc ngốc, giọng Giang Bùi Tri vừa trầm thấp vừa lành lạnh, giảng cho cậu những việc cần biết trong kỳ phân hóa của Omega.
“Thứ nhất, Omega muốn phân hoá trước tiên phải nói với bạn đời của mình…”
Trong mơ rất nhiều chuyện đều thiếu logic, nhưng cuối cùng sẽ bị tiềm thức trước sau như một với bản thân mình, cho nên “Những việc cần biết” diễn đạt không lưu loát này Văn Khoát cũng không có nghi vấn, trong lòng cậu rất hoảng sợ, chỉ nhớ che giấu bí mật của mình.
Nhưng mà “thầy Giang” trên bục giảng hình như có thể biết rõ ý nghĩ của cậu.
Mặt Văn Khoát càng ngày càng nóng, cuối cùng lại trực tiếp phân hoá trong phòng học.
Cậu che tuyến thể lại, thấy người trên bục giảng từng bước tới gần cậu, thấp giọng nói ——
Văn Khoát đột ngột ngồi dậy, sắc trời bên ngoài cửa sổ tờ mờ sáng, cả người cậu toát mồ hôi lạnh sờ phía sau cổ, cái gì cũng không có.
“Tôi thật……” Cậu nói thầm một câu, tiếp đó thở phào nhẹ nhõm, lại quay ngược về trên giường.
Thật là một giấc mơ đẹp.
Tự học buổi sáng của Nhất Trung là sáu giờ rưỡi, nhưng yêu cầu học sinh 6 giờ đến trường đọc bài buổi sáng, nửa giờ giữa năm ngày từ thứ hai đến thứ sáu được chia đều cho các giáo viên của từng bộ môn, nhưng bởi vì môn tiếng Anh và môn Ngữ Văn đặc biệt, về cơ bản các thầy cô phân tới phân lui cũng đều về hai môn này.
Hai vị giáo viên ngại phiền toái nên đều tự học sớm làm cho tiết tự học kéo dài khiến các học sinh mơ mơ màng màng.
Hôm nay là thứ sáu, giáo viên tiếng Anh sẽ không sớm không muộn tiến vào lớp học bắt người, Văn Khoát bị cô bắt rất nhiều lần, những việc đã trải qua đau thương đến không dám nhớ lại, Văn thiếu gia thật sự bị người nọ ném không dậy nổi, từ trên giường bò dậy như bị chó rượt thu dọn xong, định đến phòng bên cạnh gọi người.
Kết quả vừa ra ngoài thì phát hiện đối phương đã ăn điểm tâm ở dưới lầu, cậu xách hai cái cặp sách xuống lầu, thấy bản thân Giang Bùi Tri uống xong ngụm sữa bò cuối cùng.
Văn Khoát: “?”
Hết chương 7