Chương 10: Kiểm điểm

"Gọi mấy tiếng anh như thế tạm thời không làm tan hết bực tức được."

Tác giả: Trượng Mã

Editor: Cherry109577599

Văn Khoát lấy tai nghe ra, mở Vương Giả chơi với Cao Giai Tông một ván.

Đầu óc Cao Giai Tông không tốt, chơi game cũng chẳng ra sao, da dẻ thì quá trắng sáng mù mắt người, cùi bắp còn mê chơi, mỗi lần Văn Khoát dẫn hắn có thể tức chết đi được, nhưng nể tình đối phương vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, bây giờ mạo hiểm nguy hiểm tính mạng cũng muốn đánh game với cậu, cậu cũng không nói gì.

Nhưng vừa bắt đầu hai phút, Văn Khoát đã không nhịn được.

Ăn bậy đường lính không nói, còn khiêng tháp đánh nhau, Văn Khoát còn chưa kịp tới giúp, Cao Giai Tông đã lãnh xong hủ tro cốt.

Tướng đi rừng bên kia thấy bọn họ bên này có một đứa ngốc, toàn bộ đều đi dạo ngồi không, gϊếŧ cho Cao Giai Tông về với ông bà vài lần, sống chết không xong, đồng đội cũng bị cản trở, kiêu ngạo nhẹ nhàng bỏ xuống dấu sao.

Có người đã phát giọng: “Tôi *** mẹ cậu, ở nhà trông coi bài vị của bố cậu đi, hố to từ đâu ra đây.”

Văn Khoát nghe xong thì bấm vào chỗ phát giọng, tuy cậu cũng muốn mắng người, nhưng…… Nhịn.

Mười phút sau.

“Đồ trứng thối cậu có thể đừng chú ý đến đầu và mông không…”

“Ui, ai để ý đến đầu mà không quan tâm mông chứ.”

Văn Khoát run run một cái, thiếu chút nữa ném điện thoại.

Cậu ngẩng đầu, thấy một người đàn ông trung niên đứng trước cửa sổ cười tủm tỉm đang chìa tay với cậu: “Cầm đến đây nào.”

Văn Khoát chán nản, trong lòng thầm mắng Giang Cẩu thấy chết mà không cứu, vừa nghiêng đầu trông thấy đối phương đã ngủ từ khi nào.

Cậu cùng Lưu Đại Nhãn nhìn nhau một cái, nhanh chóng thoát game, toàn bộ thời gian cậu đều đóng mic nên Cao Giai Tông cũng không biết tình huống bên này, chỉ thấy cậu đột nhiên treo máy, còn tưởng cậu bị đồng đội miệng đầy thô tục mắng phiền, lập tức bật mic chửi lại, ầm ĩ thành một mớ hỗn độn.

Đồng đội kia tức giận thành hồ lô, sau khi ra ngoài liền report hai người, mắng vài câu “Học sinh tiểu học ngu ngốc”.

Mà “Học sinh tiểu học” bên này đang bị thầy chủ nhiệm mặt mũi hiền lành phê bình trong hành lang.

“Bạn học Giang à, thầy biết em học giỏi nhưng học tập tốt cũng phải tuân thủ quy củ, em dẫn đầu làm trái nội quy trường cũng là làm khó thầy phải không, tuy hôm qua em vừa đến nhưng em không thể không biết trường chúng ta cấm mang điện thoại nhỉ, em biết vi phạm kỷ luật phải viết kiểm điểm không?”

Văn Khoát gật đầu.

“Giữa trưa trời quá nóng, thầy cũng sẽ không làm khó dễ em, kiểm điểm một ngàn chữ, thứ hai tuần sau lúc chào cờ đọc một chút, tác dụng của con tốt đi đầu.”

Văn Khoát: “……”

Chắc chắn đây là tác dụng của con tốt đi đầu?

Nhưng cậu không hỏi cũng không có ý kiến, bởi vì cậu đã nhanh chóng bị Lưu Đại Nhãn xông vị rau hẹ đến hôn mê, bên kia vung tay lên cậu liền cút nhanh về lớp.

Cũng không biết Lưu Đại Nhãn mắc bệnh gì mà mỗi ngày giữa trưa đều ăn rau hẹ.

Không chút nhân tính.

Sau khi trở về Giang Bùi Tri vừa vặn tỉnh dậy, Văn Khoát ở bên cạnh muốn nói lại thôi rất nhiều lần.

Giang Bùi biết nhướng mày: “Cậu muốn nói cái gì?”

Văn Khoát: “……”

Cậu lấy một xấp bài thi ra: “Không có gì.”

“Cậu chắc chắn?”

Văn Khoát: “……”

Cuối cùng cậu cũng không nói ra, để Giang Cẩu biết cậu chơi game khiến anh vác một cái kiểm điểm, Giang Cẩu có thể gϊếŧ cậu ngay tại chỗ.

Văn Khoát vẫn luôn im lặng, miệng như keo dính cao su, không rên một tiếng.

Một giờ hai mươi phút mọi người đều đã bò dậy hoạt động, có người đi vệ sinh, có người đi ra ngoài lấy nước, còn có người nhìn vào điện thoại của họ rồi quang quác, âm thanh từ phía trước phát ra.

Lý Kỳ nhìn điện thoại, đang thấp giọng gọi quỷ: “Cười chết ông, đám ngốc này có thể mù quáng loan truyền a ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Hắn cười cười thấy Omega mang mắt kính tiến vào cửa, vội vàng lấy thân thể giữ chặt người: “Lại đây lại đây.”

Chúc Học Kim đi đến siêu thị, trong tay xách hai bình nước, trợn to hai mắt nhìn hắn: “Làm gì?”

Lý Kỳ xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện: “Thứ tốt thứ tốt, cậu nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.”

Chúc Học Kim nhìn qua điện thoại của hắn một lần: “……”

Một bài post có đề tài là【(Có hình có sự thật) Lảm nhảm về nhan sắc tuyệt trần và cuộc chiến giữa các đại lão】

Bức ảnh thứ nhất là Chúc Học Kim với Văn Khoát đang đầu đối đầu thảo luận đề trên bàn, vẻ mặt Chúc Học Kim ngây ngô hồn nhiên, gương mặt Văn Khoát lười nhác, ngón tay xinh đẹp đang cầm bút viết công thức vật lý không ngừng.

Bức ảnh thứ hai là ngày hôm qua Giang Bùi Tri khoác vai Chúc Học Kim trên hành lang trở về lớp, Giang Bùi Tri thân người rất cao, tay áo thun lộ ra đường cong bắp thịt cánh tay vô cùng linh hoạt, loại A này A đến nổ tung.

Lý Kỳ nháy mắt ra hiệu với cậu ta, Chúc Học Kim tức giận: “Trong diễn đàn nói heo mẹ có thể lên cây cậu cũng tin.”

Cậu ta trở về chỗ ngồi, gọi: “Anh Văn.”

Văn Khoát đang thất thần, nghe được âm thanh theo bản năng trả lời: “Làm sao vậy?”

Chúc Học Kim: “……” Tay đang đưa nước của cậu ta dừng lại.

Không xong, cậu ta đã quên mua nước cho Giang gia.

Cậu ta đang ấp úng nói không nên lời thì nghe “anh Văn” của cậu ta nói: “Tôi không uống.”

“Giang gia”: “Cho cậu quen, cậu ấy không uống tôi uống.”

Chúc Học Kim: “……” Lòng đang run rẩy.

Buổi chiều tiết hai vẫn là tiết tiếng Anh, Hoa tỷ sẽ giải quyết xong bài thi trước kì nghỉ tuần nên tốc độ tiết này sẽ hơi nhanh hơn, không có thời gian nhìn bọn họ đang làm gì phía dưới.

Chúc Học Kim do dự nửa tiết, trộm lấy điện thoại trong học bàn ra đặt dưới bài thi, mở bài post buổi trưa Lý Kỳ cho cậu ta xem.

Đã hot, lại còn đứng top.

Bình luận trong lầu đủ loại.

1L: Omega này tôi biết!! Năm trước tôi đã thấy ở tiệc tối Nguyên Đán, nhảy múa không gây nhiệt nhưng đẹp.

7L: Ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ hôm qua Giang gia khoác vai tiểu O về phòng học tôi ở đấy!! Mẹ nó A muốn nổ tung luôn đấy!! Giang gia chân dài một mét tám!

17L: Thật lớn nha thật lớn nha ~

18L: Không thể háo sắc!!!

29L: Mấy O lẳиɠ ɭơ các người quay đầu là bờ đi! Lúc trước ai vô liêm sỉ muốn đứng xếp hàng sinh con cho anh Văn?!

46L: Lầu trên tỉnh tỉnh, này hai vị này thích xinh đẹp, trước tiên các người đái một vũng rồi tự soi lại mình một cái.

50L: Đều nói có nhan sắc, nhìn tiểu mỹ O người ta xinh đẹp quá mức kìa.

60L: Nói thật, tin đồn, lúc trước tôi nghe người ta nói Giang gia với anh Văn ngầm hẹn đánh nhau chính là bởi vì Omega này.

……

90L: Cho nên rốt cuộc là có hay không các đại ca ban một đến nói sự thật đi, tôi ngồi xổm ở đây chờ.



Bản thân có nhan sắc xem xong bài post này muốn tự vẫn tạ tội, trước tiên không nói những tin vịt này đều là vô căn cứ thì hai bức ảnh kia cũng là cái quái gì vậy.

Chúc Học Kim rất thích anh Văn của cậu ta vừa ngông vừa A vừa ưu tú, nhưng anh Văn của cậu ta đến bây giờ chưa từng mang vẻ mặt hòa nhã ôn tồn giảng đề cho cậu ta.

Ngay trên ảnh chụp lần đó, Chúc Học Kim cũng có thể đăng một bài post.

Đã bảo 【Làm thế nào để Alpha đẹp trai mắng 18 lần tên thiểu năng trong ba câu hỏi】

Mà Giang Bùi Tri kia cũng rất căng, anh cũng hoàn toàn không phản ứng lại……

Lá gan của Omega bọn họ đều rất nhỏ ư?

Khi xem ảnh và chỉnh sửa một câu chuyện cần phải cân nhắc xem nhân vật chính có đủ can đảm để chịu đựng loại “tai tiếng” tám gậy tre đánh không được này hay không.

“Chúc Học Kim.”

Ánh mắt chị Hoa quét qua: “Em nói xem đáp án là gì?”

Chúc Học Kim: “?”

Cậu ta mang vẻ mặt mờ mịt đứng lên, nuốt một ngụm nước bọt, đầu óc trống rỗng đối mặt với vị Hoa, sau đó căng da đầu trả lời: “C.”

Hoa tỷ đi xuống: “Cô giảng đến phần ngữ pháp lấp vào chỗ trống.”

Sau đó vô cùng không khách khí lấy đi điện thoại dưới bài thi của cậu ta, nhìn vài lần, nhếch đuôi lông mày lên, sau đó nghiêm túc đánh giá: “Lá gan của tụi em không nhỏ.”

Chúc Học Kim: “……”

“Lấy bài thi lên phía trước đứng đi.”

Chúc Học Kim bĩu môi ngoan ngoãn rời khỏi chỗ ngồi.

Lớp học lại an tĩnh, mọi người đều đang chờ chị Hoa giảng tiếp, nhưng cô cố tình không chịu.

“Văn Khoát.”

Nghe được âm thanh, tay Giang Bùi Tri đang làm đề hóa học ngừng lại, yên lặng đè nó phía dưới bài thi, anh giương mắt.

“Làm đề hóa học xong rồi?”

Giang Bùi Tri: “……”

“Em cũng lấy bài thi lên phía trước đứng đi.”

Mắt thấy chị Hoa bắt đầu càn quét, các bạn học khác đều đổ mồ hôi lạnh, sợ tiếp theo lửa sẽ đốt đến mình.

Nhưng chị Hoa chỉ càn quét một vị đại lão khác: “Giang Bùi Tri, em cũng lên phía trước đứng đi.”

Văn Khoát nghiêm túc nghe giảng bài: “?”

“Alpha cao to khoác vai Omega người ta làm gì? Lên phía trước đứng nghĩ lại đi.”

Văn Khoát không đánh rắm, một tràng cười nhỏ không thể kiểm soát được vang lên trong lớp học.

Đứng trước cửa là hai người, một là Chúc Học Kim khốn khổ, đứng bên cạnh là Giang Bùi Tri mang vẻ mặt nhạt nhẽo, Văn Khoát lấy bài thi tiến về phía trước, vừa mới đi hai bước, chị Hoa lại bổ một đao:

“Còn nữa, đừng ỷ vào việc điểm thi tiếng Anh của mình tối đa mà làm xằng làm bậy, dám chơi điện thoại trước mặt chủ nhiệm Lưu, sao lá gan của em lớn vậy? Toàn bộ mới người trong tổ bộ môn đều biết thứ hai tuần sau em phải lên bục đọc kiểm điểm, để cô coi lúc ấy ai mất mặt…… Chẹp, chắc chắn không phải cô, em nói xem đúng không Giang Bùi Tri.”

Văn Khoát thiếu chút nữa lảo đảo một cái.

Giang Bùi Tri · Thật: “???”

Có một số việc, cậu chủ động nói ra còn có thể được tha thứ, nếu như bị người thứ ba vạch trần, chỉ có thể chờ chết.

Cậu yên lặng đứng bên kia Chúc Học Kim, không dám nhận ánh mắt của Giang Bùi Tri.

Trong lòng nói, Giang gia, lần này tôi xin lỗi cậu.

Vẻ mặt Giang Bùi Tri đã mau chóng rớt xuống mảnh băng, mãi cho đến buổi tối tan học anh cũng không nói một câu nào.

Văn Khoát biết lần này xong thật rồi, loại bking Giang Bùi Tri này có thể chấp nhận mất mặt sao? Tất nhiên là không thể.

Quả nhiên vừa tan học anh liền lấy cặp sách của bản thân, sắp xếp mấy cuốn sách rồi chuẩn bị rời đi.

Văn Khoát không ngăn cản được, chạy theo sau: “Anh anh anh anh, tôi sai rồi tôi sai rồi, ngài đợi tôi một chút.”

Học sinh ban một: “???”

Không phải Giang gia phải viết kiểm điểm hả?

Triệu Gia Hứa thầm rít lên, đi tới khoác vai Chúc Học Kim: “Xem tình huống này…… Nhìn không giống tình địch nhỉ? Tiểu Chúc, cậu thấy thế nào?”

Chúc Học Kim: “Tiểu Chúc không biết.”

Triệu Gia Hứa cắn móng tay suy tư một hồi, đột nhiên vỗ đầu một cái: “Đm! Xem cái đầu ngốc của tôi này! Đêm nay hẳn là gặp lại! Truyền thống của đại lão ban một chút ta không thể phá hủy, Giang gia mới đến hôm thứ hai, vừa đúng lúc!”

Hắn nói xong liền gọi bọn Lý Kỳ Lâm Đa: “Thừa dịp hai người họ còn chưa đi xa nhanh chóng cản lại, nếu không thì liên lạc ở đâu đây?”

Lâm Đa dọn xong cặp sách gật đầu: “Tôi đi, cậu với bọn họ chọn chỗ đi.”

Dưới khu dạy học.

Văn Khoát theo sau Giang Bùi Tri hạ giọng: “Cậu đi đâu đấy?”

Giang Bùi Tri: “Về nhà.”

Văn Khoát: “Đừng, ngài cho thêm chút thời gian nha, hơn nữa cậu như vậy về nhà mình cũng không thích hợp nhỉ?”

Giang Bùi Tri: “Quay về nhà cậu?”

“Được, tôi không ngại.”

“……”

Giang Bùi Tri vẫn không dừng lại, Văn Khoát nóng nảy: “Anh anh anh anh, đừng đi, Khoát Khoát gần đây cơ thể không thoải mái, trước mắt xin ngài lưu tình.”

Giang Bùi Tri dừng lại.

Văn Khoát thuận cột trèo lên: “Tôi biết cậu sẽ không hẹp hòi như vậy.”

Giang Bùi Tri đột nhiên cười một cái, thoáng qua rồi biến mất: “Ai nói với cậu là tôi không hẹp hòi? Văn Khoát.” Anh đột nhiên tiến lại gần, đặc biệt thấp giọng nói: “Lòng dạ của tôi vô cùng nhỏ. ”

“Cho nên, gọi mấy tiếng anh như thế tạm thời không làm tan hết bực tức được.

Hết chương 10.

________

Editor: tuần sau mình bận nên không có chương mới nha.