Chương 14

Ông lão múa rồng phía sau đi theo chàng trai và đuổi theo quả cầu tre đang giơ cao trên tay.

Ơ?

Mọi người đã tìm thấy điểm sáng.

Nhìn kỹ vào.

Bên trong quả bóng tre đó có lửa! Có ngọn nến!

Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là dù quả bóng tre trong tay cháng thiếu niên đó có lăn thế nào đi nữa thì ngọn nến bên trong cũng không hề bị lật hay tắt.

Tống Oanh và Tô Loan đã rất ngạc nhiên khi thảo luận về những bí mật có thể ẩn giấu trong đấy.

Đây hẳn là kỹ thuật mà đội ngũ đạo diễn muốn họ học.

Màn múa rồng dừng lại, mọi người đều đứng dậy vỗ tay.

“Thật lợi hại!”

“Đây là cái gì vậy? Tại sao ngọn nến bên trong không rơi xuống vậy?”

Mọi người tò mò tụ tập xung quanh.

Chàng thiếu niên giơ quả bóng tre rỗng làm bằng tre lên và tự hào giới thiệu: “Đây là một công nghệ được truyền lại từ xa xưa, gọi là đèn l*иg lăn.”

Đạo diễn vừa hay đứng lên: “Mọi người đều đã nhìn thấy trí tuệ và kỹ năng siêu phàm của người cổ đại. Hành trình lần này của chúng ta là để tất cả các giáo viên theo chân sư phụ của chúng tôi học hỏi công nghệ sắp bị thất truyền này.”

Mục Chi Dục là rất thích thú với hoạt động thực hành này, chiếc đèn đó trông thật thú vị!

“Tiếp theo, chúng ta sẽ tiến hành phân nhóm. Mọi người sẽ tìm tài liệu tương ứng theo nhiệm vụ của nhóm, chúng ta rút thăm trước nhé!”

Một hộp màu đỏ đã được đưa ra.

Ưu tiên phụ nữ, hai cô gái rút thăm trước. Có lẽ là ngầm hiểu nhau, bọn họ tình cờ được phân thành một nhóm, nhiệm vụ là đi đến thị trấn và tìm ông già đã vẽ những bức vẽ để làm những chiếc đèn l*иg lăn.

Vương Kình được giao nhiệm vụ đi ra núi sau để chặt tre một mình.

[Hahaha, anh Vương thật khổ, nhưng nhiệm vụ này rất hợp với cậu ấy, nhìn cơ bắp trên cánh tay cậu ấy đi, trông chúng rất mạnh mẽ!]

Trong lòng Vương Kình: Tôi có thể đánh ba người các cậu bằng một đấm!

Thường Khanh và Mục Chi Dục được giao cùng một nhiệm vụ nhóm và đi vào thị trấn để tìm một bậc thầy chuyên làm đèn l*иg lăn.

“Thật trùng hợp, chúng ta cùng một nhóm!” Mục Chi Dục mỉm cười chạy đến bên cạnh Thường Khanh.

Chương trình chỉ có ba ngày ghi hình. Hôm qua không thể thực hiện được vì lý do đột xuất. Hôm nay chúng ta cần đẩy nhanh quá trình tìm kiếm nguyên liệu. Sau khi mọi người chia thành các nhóm thì bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ.

Vị đạo diễn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tiễn tổ tiên đó ra ngoài, đã đến lúc tai được sạch sẽ và trong lành rồi.

“Thầy Thường, cho tôi hỏi tuổi của cậu được không?”

Mục Chi Dục là một người hay bồn chồn với miệng nhỏ lải nhải.

[Trông trẻ hơn tôi, đội ngũ chương trình không sử dụng sức lao động vị thành niên phải không?]

Thường Khanh mỉm cười: “20 rồi, Tiểu Dục nên gọi tôi là anh Thường.”

Trước khi tham gia chương trình, cậu ấy đã đọc hồ sơ khách mời rồi, người trẻ nhất trong số họ là Mục Chi Dục chỉ mới 19 tuổi.

[Cái gì! Cậu ấy không chỉ có cơ bụng to mà còn hơn tôi một tuổi! Tại sao tôi mới là em trai chứ?]

Mục Chi Dục chấn động trong lòng.

Trên mặt không hề nhìn thấy gì.

Dựa vào manh mối mà tổ chương trình đưa ra, họ đến chợ hoa và chim để tìm người. Chưa kể, sáng nay có rất nhiều người đến chợ hoa và chim.

Họ đều là những người già đã nghỉ hưu, lối đi nhỏ chật kín người.

Thường Khanh bỗng nhiên bị ai đó đánh.

Cậu ấy cau mày nhìn quanh, chỉ thấy một cái đầu đầy lông trông có vẻ quen quen.

Cậu ấy cảnh giác chạm vào ví của mình, tổ chương trình đã thu điện thoại rồi. Bọn họ chỉ có thể dùng tiền mặt do tổ chương trình cung cấp để thanh toán, bây giờ túi lại trống rỗng và ví đã biến mất.

Thường Khanh vội vàng đuổi theo hướng người đó rời đi.

“Sao vậy?”

Mục Chi Dục không biết tại sao, nhưng cậu vẫn chạy theo.

“Đứng lại!”

Thường Khanh túm lấy cổ áo sau lưng cậu bé, kéo cậu ta vào một góc ít người: “Trả đồ lại đi!”

[Wao, thật dũng cảm! Có máy quay mà cũng dám ăn trộm đồ sao!]

Cuối cùng Mục Chi Dục cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Nam sinh quay đầu lại: “Hả! Ai trộm đồ?”

“Sao lại là cậu?” Thường Khanh nhíu mày.

“Này, siêu sao, là siêu sao mà có thể tùy ý buộc tội người khác sao.” Cậu bé nhìn bọn họ một cách cợt nhả, dáng vẻ như kiểu mấy người có thể làm gì tôi.

“Đừng để tôi nói lần thứ hai, trả đồ lại đi!” Thường Khanh không muốn dây dưa với cậu ta ở đây.

“Tôi lấy đồ của anh thế nào chứ? Ai thấy tôi lấy nó? Là anh tự đưa nó cho tôi, anh ăn uống miễn phí trong nhà của chúng tôi, tặng chút đồ là rẻ đối với anh rồi!”

Huyết áp của Mục Chi Dục đột nhiên tăng vọt, đứa trẻ xui xẻo này từ đâu đến vậy!

[Hệ số ma sát động của vỏ não người này bằng 0 phải không? Thí nghiệm về độ dốc lý tưởng của Galileo có được thực hiện trên não của cậu ta không?]

“Phụt–” Thường Khanh khuôn mặt lạnh lùng, đột nhiên cười lớn vô cớ.

Mục Chi Dục bối rối.

[Sao còn cười? Cậu ấy không giận sao? Để tôi-]

“Camera vẫn đang bật, cậu có chắc chắn muốn thảo luận với chúng tôi xem cậu có lấy trộm thứ gì không?” Mục Chi Dục bước tới gần cậu bé và vươn tay ra sau lưng cậu ta: “Haha, đây là cái gì vậy? Sao lại có tên nhóm chương trình của chúng ta in trên đó vậy? “

“Anh là trai bao mà quản nhiều đến vậy sao?” Sau khi bị lộ, cậu bé bắt đầu hoảng sợ khi nhìn thấy thợ quay phim ẩn mình trong đám đông xuất hiện trở lại, ném chiếc ví xuống đất: “Hừ, ai quan tâm đến mấy đồng bẩn của anh chứ.”

Mục Chi Dục không chịu nổi khi bị gọi là trai bao.

Cậu chặn Thường Khanh đang định cúi xuống nhặt ví, lấy từ trong túi ra hai đồng xu ném vào chân cậu bé.

“Ai vu khống triều đình, nghe được tai số ít sẽ được khen thưởng.” Cậu không quan tâm thợ quay phim có ở đó hay không mà đá vào đầu gối cậu ta một cái khiến cậu ta phải quỳ xuống: “Tâm trạng tốt hơn rồi, tôi thưởng cho cậu hai đồng, cảm ơn cậu đã bỏ ví của chúng tôi vào túi và trải nghiệm cuộc sống của một người ăn xin.”