Chương 7: Mùi thịt

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Hiểu Tuệ thấy vậy, lập tức lên tiếng hoà giải: “Không cần nóng, không cần nóng, chúng ta tiếp tục thảo luận.”

Kỳ Kỳ nhỏ giọng nói: “Hiện tại manh mối duy nhất về nữ quỷ, chính là bài cấm khúc kia sao?”

“Nhưng tôi thậm chí còn không nghe ra bài hát đó hát gì.”

Vương Hâm mặt ủ mày ê, “Tôi không dám nghe kỹ.”

“Tôi cũng không dám……”

Kiều Vân Tranh vốn đang một tay chống trán, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới quay đầu lại, mỉm cười.

“Nếu không thì đêm nay chúng ta thương lượng với nữ quỷ, để cô ta hát thêm vài lần nữa, sau đó các người dùng bút viết lại để từ từ suy ngẫm?”

“……”

Người đàn ông nhã nhặn đeo kính, từ đầu đến cuối đều không tham gia thảo luận, rốt cuộc cũng nhịn không được mà xen mồm một câu.

“Trước tiên đừng nói nữ quỷ hay không nữ quỷ, người hôm qua phải chết kia, đến giờ vẫn chưa tìm được thi thể của anh ta, các người…… Các ngươi không thấy kỳ quái sao?”

“Kỳ quái.”

Phó Lam Dữ nói, “Nhưng kỳ quái thì sao? Kỳ quái là có thể tìm được sao?”

“……”

Kiều Vân Tranh nhàn nhã hát đệm: “Đừng quá khẩn trương, nơi này lớn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được thôi —— nói không chừng tối nay mọi người về phòng thì phát hiện thi thể đang ở dưới gầm giường của ai đó thì sao.”

“……”

Phó Lam Dữ nhìn thoáng qua Kiều Vân Tranh, cô phát hiện bản lĩnh nói hươu nói vượn của tên này còn cao hơn mình một bậc.

“Tóm lại, nơi này rất nguy hiểm, gọi là trò chơi nhưng cũng không phải trò đùa, hy vọng mọi người nghiêm túc đối mặt.”

Bối Bối lấy lại tinh thần, bày ra thái độ cư xử theo việc công, tổng kết: “Tốt hơn hết mọi người nên tìm manh mối ở khắp nơi, đến giờ ăn tối sẽ tiếp tục thảo luận với nhau rồi tiếp thu ý kiến của tất cả mọi người, chắc chắn sẽ có thu hoạch.”

Tiếp thu ý kiến mọi người, thảo luận với nhau. Nói trắng ra là lợi dụng người mới không hiểu quy tắc, muốn lừa gạt để lấy thông tin và manh mối.

Phó Lam Dữ liếc nhìn ba người mới kia, thấy bọn họ mờ mịt gật đầu, lười biếng chuyển tầm mắt đi.

Cũng không liên quan đến mình.

Khi lên lầu, Hiểu Tuệ khe khẽ nói nhỏ với cô.

“Phó tiểu thư, chúng ta thật sự phải trao đổi manh mối sao?”

“Trao đổi manh mối làm gì, nếu đôi tình nhân kia thông qua thì chẳng phải cô sẽ chết sao?”

“……”

Hiểu Tuệ cũng ý thức được mình đang hỏi một vấn đề ngu xuẩn, cô không khỏi xấu hổ: “Ách, Kiều tiên sinh kia, có thể tin tưởng hắn không?”

“Ở trong trò chơi, không có người nào có thể tin tưởng trăm phần trăm.”

Phó Lam Dữ nói: “Cô có thể tạm thời xem hắn là đồng minh, nhưng nếu hắn chắn đường chúng ta, chúng ta vẫn sẽ diệt trừ hắn.”

Hiểu Tuệ nhìn chăm chú vào sườn mặt thanh tú của cô, trầm mặc một lát, cuối cùng dùng sức gật đầu một cái.

…..

….

Suốt buổi chiều, Phó Lam Dữ kiểm tra một lượt các căn phòng trống trong toà nhà gạch, đồ đạc bài trí của những căn phòng đó đại khái đều giống nhau, tất cả đều theo phong cách đơn giản hoài cổ, cũng không có gì đặc biệt.

Cô không thu hoạch được gì, sau đó trở về phòng mình ngủ trưa một chút. Hiểu Tuệ quả thực bội phục sát đất việc cô có thể ăn ngủ sinh hoạt bình thường như vậy.

Bóng đêm lại buông xuống. Cửa lớn lâu đài lại một lần nữa bị khóa lại.

Mọi người lục tục xuống lầu, nhìn lên trên vách tường trắng như tuyết kia. Hàng chữ bằng máu kia lại xuất hiện.

—— Ồn ào quá, tối rồi không cần lớn tiếng như thế.

Lúc này đây, màu máu có vẻ như lại đậm thêm một chút.

Kiều Vân Tranh vẫn ngồi bên cạnh lan can cầu thang như cũ, dường như nơi này đã trở thành chỗ ngồi cố định của hắn.

Thấy Phó Lam Dữ xuống lầu, hắn cười cười ném bánh bao trong tay cho cô. Phó Lam Dữ vững vàng tiếp được, đưa qua cho Hiểu Tuệ.

Hiểu Tuệ: “Tôi ăn cái ba cái bánh bao rồi……”

Người đàn ông đeo kính có thói quen sạch sẽ vẫn không chịu ăn bánh bao như cũ, nhưng cũng không thể giấu được cơn đói của mình, vì bụng hắn đã kêu lên sùng sục.

Người đàn ông nôn nóng đi qua đi lại. Một lát sau, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, cánh mũi khẽ động, hít một hơi thật sâu. Mày hắn ta giãn ra, sắc mặt vui mừng..

“Các người có ngửi thấy gì không? Hình như có mùi thịt.”

Hắn vừa nói xong, những người khác cũng ngửi thấy, Vương Hâm nghiêm túc suy đoán: “Không sai, là mùi của thịt hầm, còn có mùi của mười ba loại hương liệu.”

Kỳ Kỳ nhìn thoáng qua phòng bếp, vui sướиɠ nói: “Ở đây này!”

Trên bệ phòng bếp, không biết lúc nào đã có một cái nồi nóng hôi hổi, hình dạng cái nồi có chút kỳ quái, như là hình bầu dục, bên trong đang hầm từng khối thịt ba chỉ, váng mỡ trong trẻo, nước hầm sôi lăn tăn, tản ra mùi thơm vô cùng hấp dẫn.

Thử nghĩ xem, nếu ăn bánh bao với thịt hầm thì ngon biết bao…

Người đàn ông đeo kính nhìn chằm chằm vào cái nồi, cảm giác đói bụng ngày càng mãnh liệt, hắn nuốt nước miếng ừng ực, rốt cuộc hạ quyết tâm, sải bước đi lên, lấy chén đũa ăn thịt.

Kỳ Kỳ kinh ngạc nhìn anh ta: “Không phải anh không muốn ăn mấy đồ vật ở đây sao?”

“Nếu không ăn thì sẽ đói chết”

Người đàn ông đeo kính một lòng một dạ ăn thịt, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Hơn nữa, không phải mọi người cũng ăn bánh bao sao? Nếu bánh bao không có việc gì, thịt cũng sẽ không có việc gì.”

Huống chi nồi thịt hầm này thật sự quá thơm, ai mà nhịn được?

Hắn múc một thìa thịt đầy nhét vào trong miệng, sau đó cắn thêm một miếng bánh bao rồi nhanh chóng nuốt xuống.

Kỳ Kỳ và Vương Hâm nhìn hắn ăn ngon như thế, cũng thấy hắn ăn xong một lúc cũng không có gì dị thường. Hai người bắt đầu động tâm, đi múc thịt rồi ngồi xuống bàn ăn, chỉ là Kỳ Kỳ ăn rất ít, mới ăn hai miếng thì ngừng chiếc đũa.

Đôi tình nhân kia rất cảnh giác, Lý Thần Quang kiểm tra thịt trong nồi một lượt cũng không phát hiện cái gì khả nghi. Dù sao thì màn thầu cũng không có ai hấp nhưng vẫn xuất hiện ở đó đấy thôi, hiện tại lại xuất hiện một nồi thịt thì có gì kỳ lạ?

Hắn thuyết phục chính mình, lấy chiếc đũa nếm thử một ngụm. Rất thơm, rất non, rất mềm, ngậm trong miệng là tan. Hắn chưa bao giờ được ăn món thịt ngon như vậy.

“Có thể ăn.”

Hắn nói với Bối Bối, “Anh đã nếm thử giúp em, không có vấn đề gì.”

Bối Bối lúc này mới buông xuống cảnh giác, bắt đầu ăn thịt cùng hắn.