Phó Lam Dữ là một người thông minh, khi Kiều Vân Tranh nói ra câu nói kia, cô đã hiểu được ý của hắn.
“Anh muốn lập đội với tôi?”
Ở trong trò chơi sinh tồn như vậy, việc kết thành đồng minh là điều thường thấy, ai cũng muốn mượn sức đồng đội đáng tin để gia tăng xác suất thắng lợi của mình. Khi cấp độ của trò chơi ngày càng tăng lên, tình huống này cũng càng ngày càng phổ biến. Tương tự, sự phản bội giữa các người chơi với nhau cũng phổ biến không kém.
“Như thế nào, không thể sao?”
Kiều Vân Tranh cười nói: “Nếu tôi đoán không sai, cô gái cô mang theo là khách hàng có phải không? Hai người các cô, thêm tôi vào, vừa vặn ba người.”
Những tay chơi dày dặn kinh nghiệm đều biết, thật ra trò chơi này có giới hạn về số lượng người sống sót, nhiều nhất chính là 3 người. Nếu số người sống sót cuối cùng vượt qua 3 người, cả nhóm sẽ bị diệt, không ai có thể trở về hiện thực được.
Tử vong trong thế giới trò chơi đồng nghĩa với việc vĩnh viễn biến mất trong thế giới hiện thực. Không một ai muốn gánh chịu hậu quả này, cho nên lúc cần thiết, dù quỷ quái không động thủ, người chơi cũng sẽ tính kế nhau.
Đây chính là điều tàn khốc vô tình nhất trong trò chơi sinh tồn.
Phó Lam Dữ bình tĩnh hỏi lại: “Xét theo thực lực, anh vẫn có thể một mình rời khỏi mà, vì sao lại phải hao tốn sức lực đi lập đội với người khác?”
“Sao cô lại chắc chắn thực lực của tôi rất mạnh? Một mình tôi xuyên tới thế giới cấp thấp như vậy, có thể thấy được thực lực của tôi không cao.”
“Một mình xuyên đến từ cấp thấp cũng chưa chắc thực lực sẽ thấp, có thể anh đã ký khế ước thế thân với khách hàng.”
Đối với nhóm người chơi bị hệ thống trói buộc, khi đạt tới một cấp bậc nhất định thì sẽ có quyền giao dịch với khách hàng cấp thấp—— nhưng ký kết khế ước có rất nhiều loại, một khi hai bên ký tên, khế ước sẽ lập tức có hiệu lực và không thể sửa đổi.
Giống như Phó Lam Dữ và Hiểu Tuệ là khế ước trợ giúp thường thấy nhất, người chơi cấp cao sẽ mang người cấp thấp qua ải. Mà khế ước mà Kiều Vân Tranh ký kết rất có thể là loại khế ước thế thân, tức là trực tiếp thay khách hàng vào trò chơi.
Khế ước thế thân có nhiều hạn chế, lại vô cùng quý giá, rất ít người có thể ký kết. Đương nhiên, đối với người có của cải phong phú, dùng tiền để mua mạng vẫn tốt hơn.
“Cô thật thông minh.”
Kiều Vân Tranh gật gật đầu, vẻ mặt tràn đầy thưởng thức: “Cũng may ánh mắt của tôi cũng thật tốt.”
“…… Cũng may gì?”
“Cũng may lập tức nhìn ra cốt cách thanh kỳ, không phải người thường của cô.”
Phó Lam Dữ âm thầm mắt trợn trắng: “Không phải lúc trước anh làm thầy bói đó chứ?”
“Đoán mệnh và phong thuỷ tôi có hiểu một chút, nếu cô cần thì cứ nói.”
“…… Không cần.”
Cô bình tĩnh giơ tay ngăn hắn lại, “Chúng ta trở lại chuyện chính, Kiều tiên sinh, anh thật sự cho rằng lập đội ở cấp thấp là điều cần thiết sao?”
Cô không cho rằng hắn cần phải lập đội với mình, cũng không cho rằng mình cần phải kết minh với hắn.
Kiều Vân Tranh nói: “Tối hôm qua đôi tình nhân kia đến tìm tôi.”
“Ồ.”
Phó Lam Dữ dừng một chút, cũng không ngoài ý muốn, “Vừa nhìn hai người bọn họ thì đã biết họ từng xuyên qua vài lần, chắc cũng có kinh nghiệm, muốn mượn sức của người mạnh thì cũng là chuyện bình thường.”
Khí chất của Kiều Vân Tranh rốt cuộc vẫn có sự đối lập với mấy người mới lo lắng sợ sệt kia, cho dù hắn không làm gì cả thì đôi tình nhân kia vẫn sẽ xác định hắn làm mục tiêu.
“Bọn họ nói cô không đơn giản, hy vọng tôi có thể phối hợp, mau chóng diệt trừ cô.”
“…… Cái bọn không biết trời cao đất dày.”
Thế nhưng bọn họ làm vậy cũng không sai, cô và Hiểu Tuệ là hai người, đôi tình nhân kia cũng có hai người, bốn người không có khả năng may mắn cùng sống sót, dù nhiều hay ít cũng sẽ có một người chết.
“Cho nên...”
Kiều Vân Tranh cười cười, thản nhiên nói, “Cô cũng biết thực lực của tôi rồi đấy, vẫn là cứ tranh thủ một chút, đừng để tôi kết minh với bọn họ, gây thêm rắc rối cho chính mình.”
“……”
Phó Lam Dữ cạn lời: “Biểu tình tiếu lý tàng đao của anh là như thế nào?”
“Làm gì có? Tôi đang hỏi ý kiến của cô mà.”
Người đàn ông này tính tình cổ quái, nhất thời cô cũng không nhìn thấu hắn, lỡ như cô khiến hắn mất hứng, sau đó hắn thật sự phát bệnh rồi đi giúp đỡ đôi tình nhân kia thì đúng là một tai họa ngầm.
Phó Lam Dữ trầm mặc suy tư một lúc, sau đó nhanh chóng cân nhắc lợi hại, cuối cùng quyết định nghĩ ra một lý do vô cùng logic, nói có sách mách có chứng nói ra.
“Kiều tiên sinh, tôi nghĩ anh tốt nhất không nên giúp đỡ đôi tình nhân kia. Thứ nhất, tôi xinh đẹp hơn cô gái kia, anh hợp tác với tôi chính là cảnh đẹp ý vui; thứ hai, hai người bọn họ cho dù có kinh nghiệm cũng không so được với tôi, nếu so với tôi thì hai người họ chỉ là cùi bắp. Nếu không thì sao hai người họ lại vội vàng tìm anh như vậy, muốn kết minh trong cửa ải cấp thấp nhàm chán này? Thứ ba, giữa các cặp đôi sẽ có nhiều tính toán, biến số cũng nhiều, lỡ đâu vào thời khắc mấu chốt hai người bọn họ lại phản bội anh, quả thật hại nhiều hơn lợi.”
Kiều Vân Tranh nghe xong, cảm thấy vô cùng vừa lòng: “Có đạo lý, cô ta thực sự không xinh đẹp bằng cô.”
“…… Anh chỉ nghe một câu này thôi sao?”
“Còn không đủ hay sao?”
Phó Lam Dữ nhìn gương mặt ẩn chứa ý cười của hắn, đột nhiên cảm thấy mình đã đυ.ng phải một người khó chơi. Cô không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
“Phó tiểu thư, hai người đang nói gì vậy?”
Lúc này, Hiểu Tuệ vừa từ trong WC ra, sắc mặt trắng bệch vì nôn mửa: “…… Thật bội phục hai người, dám đứng ở hiện trường vụ án như vậy để nói chuyện phiếm.”
Kiều Vân Tranh ôn nhu cười nói: “Không có gì, cảnh tượng máu me này làm tôi có chút đói bụng, muốn ăn một chén mì trộn nhà làm.”
(=)))))) )
“……”
Hiểu Tuệ lại che miệng nôn khan, còn Phó Lam Dữ đỡ trán thở dài, thuận tay đóng cửa phòng lại, ngăn cách căn phòng thảm án như lò mổ heo kia.
Người nào đó có khả năng về sau sẽ không dám ăn mì trộn nữa.