Chương 2: Vi phạm quy tắc

"Hắn ta là ai vậy?"

Hiểu Tuệ cũng bắt đầu chú ý tới: "Nhìn hắn không giống như người mới đến."

"Nhất định không phải người mới."

Phó Lam Dữ nói: "Có vẻ như trình độ của hắn còn rất cao."

"Làm sao cô biết? Lỡ đâu hắn chỉ đang hư trương thanh thế..."

(*) Hư trương thanh thế: Phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể

"Tôi đã đi qua nhiều thế giới như vậy, là hư trương thanh thế hay là người mang tuyệt kỹ, chẳng lẽ tôi không thể nhận ra được sao?"

"Ồ ..."

Hiểu Tuệ không khỏi liếc nhìn lên lầu hai: "Ngay cả cô cũng nói hắn có tuyệt kỹ, vậy rốt cuộc cấp bậc của hắn là gì?"

"Có thể cao hơn tôi, nhưng bây giờ không phải lúc để bàn về vấn đề này."

Phó Lam Dữ nắm tay cô nàng, lập tức chạy thẳng lên lầu: "Trước tiên hãy chọn một phòng để ở, sau đó tìm thứ gì đó ăn."

"... Có phải cô đến đây để du lịch đúng không?"

Tại sao lúc nào cũng nghĩ tới chuyện ăn uống vậy trời?

Không ngờ, hai người còn chưa đi được mấy bước, góc áo Phó Lam Dữ đột nhiên bị kéo lại, cô vừa quay đầu thì nhìn thấy cô gái khóc lóc vừa rồi.

"Có chuyện gì vậy?"

Cô gái kia vẫn còn rơm rớm nước mắt, nhỏ giọng hỏi: "Chị ơi, chị biết khá rõ về nơi này đúng không ạ?"

"Cô bao nhiêu tuổi?"

"……hai mươi ba."

"Tôi hai mươi hai, vì vậy đừng gọi tôi là chị."

Cô gái nghẹn ngào: "Được rồi, cái này ... em gái, em có thể cho chị biết chuyện gì đã xảy ra không? Còn dòng chữ trên tường ..."

"Cô chỉ cần làm theo mấy lời trên tường là được."

Phó Lam Dữ nói: "Tóm lại là cô đã vượt ải một thế giới mới, có thể coi đây như là một trò chơi giải đố sinh tồn. Sau khi giải được câu đố thì mới có thể về nhà."

"..."

"Thường thì sẽ có một số tình huống ma quái sẽ xảy ra trong trò chơi này, vì vậy cô nên chuẩn bị tâm lý trước, cũng đừng quá sợ hãi."

"..."

Sau khi nói xong, Phó Lam Dữ lôi kéo Hiểu Tuệ đi lên lầu, mặc kệ đối phương còn đang hoang mang hoảng sợ.

Quy tắc ở thế giới này vô cùng tàn nhẫn, cô cũng không có tấm lòng bao dung nhân ái đến vậy.

.....

.....

Cho dù bốn người mới đến có chống cự đến đâu, cuối cùng họ cũng sẽ phải chấp nhận sự thật rằng mình đã vượt ải qua.

Bọn họ lo lắng đề phòng, sau đó lần lượt tìm được căn phòng trong căn nhà gạch để trốn vào bên trong không dám nhúc nhích.

... Tại sao cô lại nói "bốn người mới đến"?

Bởi vì Phó Lam Dữ tin chắc rằng, trong số chín người kia, ngoại trừ người đàn ông mặc áo đen, cặp đôi kia chắc chắn không phải là người mới.

Đêm đã khuya, cô tìm thấy một l*иg bánh bao trong bếp ở tầng một.

"Đồ ăn thực sự rất tệ."

Hiểu Tuệ đang ngồi xổm bên cạnh xé bánh bao thành từng miếng nhỏ, cô cảm thấy bất lực.

"Có đồ ăn là mừng rồi, cô còn muốn tìm mỹ thực ở đây à?"

"Cô không thể nói như vậy được, con người không thể cứ thế mà tồn tại như vậy, mà ngược lại, chúng ta cần phải theo đuổi niềm vui thú và thỏa mãn về tinh thần. Nếu sống mà không vui thì khác gì đã chết đâu?"

Động tác nhai thức ăn của Hiểu Tuệ khựng lại một lúc, sau đó cô đưa tay lên, miễn cường vỗ vỗ hai cái.

"Phó tiểu thư, trông bộ dạng của cô hiền lành như thế, tôi không ngờ cô rất có tiềm năng trở thành thần côn lắm đó nha."

(*)Thần côn: chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.

"Vì sao chứ?"

"Chính là... cô có thể nói năng nhảm nhí một cách nghiêm túc vậy, thậm chí còn không thèm nở nụ cười."

Phó Lam Dữ nhét nửa cái bánh bao còn lại vào miệng.

"Cũng không phải như thế, tôi đối đãi với khách hàng rất hòa nhã thân thiện, lúc nào cũng nở nụ cười tiêu chuẩn."

Hạ Tử Du kỳ quái nói: "Tôi cũng là khách hàng của cô, sao cô không cười với tôi sao?"

"Lúc trước cô lì lợm bám theo tôi, cò kè mặc cả, lộ phí ba vạn mà cô chém mất một nửa, chỉ còn 1 vạn 5, cô nghĩ cô có cái gì để tôi cười với cô hả? Nụ cười của tôi rẻ mạt như vậy sao?"

"..."

Hiểu Tuệ ngượng ngùng quay đầu đi, chột dạ lẩm bẩm: "Tôi thật sự không có tiền mà, sau này có rất nhiều thế giới cần phải vượt ải, nếu không tiết kiệm từ bây giờ, lỡ sau này táng gia bại sản thì ai sẽ giúp tôi vượt qua?"

Phó Lam Dữ liếc cô một cái: " Loại chuyện vượt ải như này có thể lấy mạng của cô đấy. Hy vọng sau này cô sẽ không vì ít tiền mà mất nhiều hơn được."

Hiểu Tuệ thở dài, định nói thêm điều gì đó, nhưng ngay giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng la hét sợ hãi của một người đàn ông từ trên tầng ba.

"DM! DMMMMMMM !!!"

Hai người nhìn nhau, đồng thời đứng dậy lên lầu kiểm tra tình hình.

Trên tầng ba, tất cả mọi người đều bị thu hút bởi tiếng la hét, bọn họ tập trung lại một chỗ.

Người hét lên là người cao nhất trong số những người mới đến, người này cao 1,9 mét, lưng hùm vai gấu , nhưng có vẻ không được can đảm cho lắm. Lúc này, hắn ta hai chân mềm nhũn, dựa vào tường, toàn thân run rẩy.

Cô gái khóc lóc lúc đầu lên tiếng hỏi với vẻ mặt hoảng sợ: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy? Anh thấy cái gì hả?"

“Ngoài cửa sổ… ngoài cửa sổ…”

Tên thanh niên chỉ ra cửa sổ hành lang, sắc mặt hắn tái nhợt, “Vừa rồi có khuôn mặt phụ nữ ngoài cửa sổ, đôi mắt rất to, tóc tai bù xù, cô ta còn nhe răng cười với tôi. .. "

Hắn ta vừa tả vừa cảm thấy rợn sống lưng, ngay cả Hiểu Tuệ cũng không thể không rùng mình.

"Chẳng lẽ trong nhà này có ma nữ sao?"

"... CMN! Đừng hù dọa ông đây a!"

Tên thanh niên vô thức cao giọng: "Căn nhà này bị ma ám cmnr, CMN còn có thể trốn ở đây được sao?!"

"Anh nghĩ mình đang ở đâu?"

Phó Lam Dữ chậm rãi nói: "Nếu không có ma thì anh xuyên tới đây để xây nhà hả?"

Người đàn ông xúc động hét vào mặt cô: "Sao cô lại biết nhiều như vậy? Chẳng lẽ cô có bí mật gì chưa nói với chúng tôi biết? Cô chắc chắn biết cách thoát khỏi chỗ này đúng không, mau nói đi!"

Sợ hãi lấn át lý trí, hắn ta lao tới túm lấy cổ áo Phó Lam Dữ, nhưng chưa kịp đến gần thì đã bị chặn lại giữa chừng.

Đó là người đàn ông đẹp trai mặc áo đen đã ngăn cản hắn ta.

Người đàn ông mặc áo đen vỗ một tay vào ngực hắn, nhìn có vẻ như không dùng sức bao nhiêu, nhưng lại có thể nhẹ nhàng đẩy hắn ra xa mấy mét phía trước, khiến hắn lảo đảo tay chân.

Người đàn ông mặc áo đen nhướng mày cười nhạt: "Lâu rồi mới thấy một người mới tới mà dám điên cuồng vi phạm quy tắc như vậy."

"... quy tắc gì? quy tắc con c* thì có!"

Cặp tình nhân vốn luôn giữ im lặng quan sát, người thanh niên lúc này cũng có chút khó chịu, cuối cùng cũng không chịu nổi mà mở miệng nói.

"Người mới tới không thấy dòng chữ trên tường sao? Buổi tối đừng ồn ào, anh đã vi phạm quy tắc."

"..."

Hắn không những vi phạm, mà còn vi phạm nhiều lần. Nửa ngày chỉ nghe thấy hắn lúc thì hét, lúc thì la, chắc sợ ma nữ bị điếc không nghe được đúng không?