Chương 18: Độc dược

Phó Lam Dữ mang theo Hiểu Tuệ đi tới phòng bếp.

Nồi sắt trong phòng bếp vẫn còn, thịt hầm bên trong đã lạnh, nhưng vẫn chưa biến về bộ dáng ban đầu của thi thể. Phó Lam Dữ bưng nồi sắt ra, đặt ở bên cạnh.

Hiểu Tuệ lo lắng hỏi: “Phó tiểu thư, cô muốn làm gì vậy?”

“Tìm ổ khóa.”

Quả nhiên, cái chỗ nhô lên trên bệ bếp vẫn còn, chỉ là keo dính đã biến mất, lộ ra một ổ khóa có hình dạng kỳ lạ.

Hiểu Tuệ thấy Phó Lam Dữ lấy từ trong người ra một chiếc chìa khóa, vô cùng kinh ngạc.

“Tìm thấy ở đâu vậy?”

“Ở căn nhà có dấu tay máu.”

Hiểu Tuệ nhớ lại một chút, không nhịn được rùng mình một cái.

“Cô thật sự đã đi vào.”

Hiểu Tuệ cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã ôm đúng đùi vàng, nếu không đừng nói tìm manh mối, chỉ riêng việc đêm hôm khuya khoắt đi vào phòng bếp này, cô căn bản không hề có can đảm làm điều đó.

Phó Lam Dữ dùng chìa khóa tra vào ổ khóa, bên dưới bệ bếp trống không bỗng nhiên xuất hiện một két sắt nho nhỏ, bên trong giấu một chiếc bình màu trắng.

—— Áo cưới là màu đỏ, độc dược là màu trắng.

Đây chính là một bình thuốc trong bài cấm khúc kia, cũng chính là bình độc dược đã hại chết chính nữ chính trong câu chuyện xưa của cấm khúc.

Phó Lam Dữ cầm bình dược lên nhìn một chút, trở tay ném đi.

Hiểu Tuệ: “…… Hả?”

Không biết Kiều Vân Tranh đã đứng ở cửa phòng bếp từ bao giờ, hắn giơ tay nhẹ nhàng tiếp được bình dược.

Hắn khẽ cười nói: “Xem ra tất cả đều tiến triển thuận lợi.”

“Khi anh xuống lầu có nghe được động tĩnh gì trong phòng tôi không?”

“Cô đang ám chỉ cái nào?”

Ý cười của hắn càng sâu: “Là tiếng cắt thịt, giống như tiếng gϊếŧ heo sao?”

Không thể nghi ngờ, Kỳ Kỳ vì lớn giọng ồn ào trái với quy tắc nên đã bị nữ quỷ xử trí.

Hiểu Tuệ khẩn trương: “Nữ quỷ gϊếŧ người xong có phải sẽ xuống lầu tìm chúng ta hay không?”

Giọng điệu Kiều Vân Tranh vẫn trầm thấp ôn nhu như cũ: “Đương nhiên, dù nó không xuống lầu, chúng ta cũng phải lên lầu, nếu không làm sao gϊếŧ chết nó được?”

“……”

Hiểu Tuệ trốn ở phía sau Phó Lam Dữ, run rẩy đến lợi hại.

Phó Lam Dữ đột nhiên nói: “Người đàn ông họ Lý kia vẫn còn sống.”

Cô đang nói Lý Thần Quang. Cả ngày hôm nay, Lý Thần Quang chưa hề xuất hiện, ban đêm cũng không hề có động tĩnh, nếu hắn còn sống, cho dù gϊếŧ nữ quỷ, trò chơi cũng không thể kết thúc.

“Chúng ta nên gϊếŧ anh ta trước hay là gϊếŧ nữ quỷ trước?”

“Anh cảm thấy cái nào dễ gϊếŧ hơn.”

“Thật ra cái nào cũng không khó.”

Hai vị đại lão này đang bàn bạc kế hoạch gϊếŧ người, tay mơ Hiểu Tuệ nhìn quanh bốn phía, nhìn một chút rồi cuối cùng vươn tay ra, cô nắm lấy góc áo của Phó Lam Dữ.

Hiểu Tuệ run rẩy, thấp giọng nói: “Phó tiểu thư, Kiều tiên sinh, không cần quá rối rắm, một…. một công đôi việc……”

“?”

Phó Lam Dữ nhìn theo ánh mắt của cô, lúc này mới hiểu được ý của Hiểu Tuệ.

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu ra thân ảnh đang từ từ đi xuống lầu.

Lý Thần Quang đang mặc một bộ váy cưới đỏ tươi, trên đầu đeo hoa mẫu đơn, trên mặt là lớp son phấn thật dày, giống như đúc cách trang điểm của người phụ nữ trong khung ảnh. Hắn đang cầm một cái đầu đầm đìa máu trong, tóc dài của cái đầu nọ buông xuống, lộ ra hai lỗ đen hun hút trong hốc mắt, đúng là bạn gái đã chết của hắn, Bối Bối.

“Ai cũng đừng hòng được sống, hắc hắc hắc…… Ai cũng đừng hòng được sống……”

Hắn tô son đỏ tươi, khi nhếch môi cười giống như cái mồm máu thật to, từ trong cổ họng trào ra tiếng cười nghẹn ngào trầm thấp. Cảnh tượng này vừa quỷ dị nhưng lại có chút buồn cười, cho dù người có tài ăn nói ưu tú như Phó Lam Dữ, trong lúc nhất thời cũng không tìm ra được từ ngữ thích hợp để miêu tả hắn ta.

Cô câm nín một lúc, bỗng nhiên thở dài.

“Xấu ghê gớm.”

Kiều Vân Tranh cười nói: “Anh hùng ý kiến giống nhau.”

Hiểu Tuệ hoảng loạn nhắc nhở: “Anh ta tới! Anh ta tới! Anh ta tới!”

Lý Thần Quang ôm đầu người đi tới một lúc một gần, khi khoảng cách càng gần, thanh tuyến của hắn cũng dần biến hóa, âm điệu cất cao, càng nghe càng giống phụ nữ. Hắn máy móc hát lên ca từ của cấm khúc như một cái máy ghi âm.

"Mẹ rằng hết lòng coi trọng, coi trọng thân giá y

Nên đừng khiến em sớm phải, sớm phải rời đi

Mẹ rằng hết lòng coi trọng, coi trọng thân giá y……"

Đây thật sự đúng là một công đôi việc.

“Khi người ta thần chí điên loạn, tinh thần yếu ớt, rất dễ bị quỷ quái nhập thân. chiếm cứ thân thể, đây cũng chính là hiện tượng “quỷ thượng thân” mà chúng ta thường nghe.”

Phó Lam Dữ chụp lấy bả vai Hiểu Tuệ, thấm thía khuyên nhủ: “Cho nên cô phải nỗ lực trở thành một người có ý chí kiên định, mau chóng lên cấp, như vậy mới không giống như anh ta.”

Hiểu Tuệ: “?”

Chị gái à, lúc này không thích hợp để làm giáo dục tư tưởng đâu đúng không?

Nhưng cô không nói nên lời, thật ra là không kịp nói, bởi vì Lý Thần Quang…… Hoặc nói là nữ quỷ, đã lập phóng đến gần cô.

Lý Thần Quang nâng lên tay, đem cái đầu người ném về phía Hiểu Tuệ.

Cảnh tượng kia, có thể so với cảnh phim điện ảnh kinh dị đang đặc tả quay chậm.

…… Tuy nơi này vốn chính là hiện thực của phim điện ảnh kinh dị.