Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đừng Cười! Đây Là Phim Kinh Dị!

Chương 12: Một đêm dài

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đêm đã khuya.

Hôm nay Kỳ Kỳ bị kí©h thí©ɧ đến cực độ, không dám ngủ một mình nữa, cô cầu xin được ngủ trong phòng của Vương Hâm. Vương Hâm đồng ý, thậm chí còn tốt bụng nhường giường cho Kỳ Kỳ, còn bản thân thì nằm dưới đất.

Cả hai trò chuyện không dừng, cố gắng thảo luận về cách an toàn để rời khỏi đây.

“Anh nói xem, chính xác thì chúng ta nên vượt ải như thế nào?”

Kỳ Kỳ buồn rầu nói, “Những người khác có vẻ rất kinh nghiệm, chỉ có hai người chúng ta không biết gì cả.”

“Hay đây là trò chơi giới hạn thời gian, chỉ cần chúng ta có thể sống đến lúc ấy thì coi như thành công?”

Vương Hâm nói: “Hay là có vật phẩm quan trọng nào đó, chúng ta cần phải tìm được nó mới tính thành công?”

“Sao tôi biết được?”

Kỳ kỳ thở dài: “Hơn nữa, tôi cảm thấy chúng ta cũng không nên chỉ tin tưởng mấy người kia, bọn họ bảo nên chúng ta nếu thảo luận với nhanh, nhưng cũng không chủ động chia sẻ manh mối của mình……”

Vương Hâm định nói gì đó thì chợt thấy tầm mắt tối sầm đi, đèn dầu trong phòng lại tắt.

Tiếng hát sầu bi của nữ quỷ lại tiếp tục vang lên.

Mỗi đêm đều phải nghe tiếng hát u oán đau lòng này, cuối cùng cũng có chút miễn nhiễm, không còn sợ hãi như đêm đầu tiên nữa.

“Kỳ Kỳ.”

Vương Hâm hạ giọng nhắc nhở, “Nhớ phải tập trung, đề phòng có thứ gì đó bẩn thỉu xuất hiện, đừng sợ hãi, đừng la hét ……”

Kết quả lời còn chưa dứt, ngọn đèn dầu trên bệ cửa sổ tờ mờ sáng lên, phản chiếu ra một cái đầu nhoẻn miệng cười toe toét đầy máu. Quả nhiên, đó chính là cái đầu của người đàn ông đeo kính đã chết vào đêm hôm thứ hai, da bị lọt rách, nhãn cầu cũng bị móc xuống, nhưng cặp kính vẫn đặt trên khuôn mặt đẫm máu, còn tròng kính nhấp nháy phản chiếu ánh sáng mờ đυ.c.

Vương Hâm nhìn thấy cái đầu kia, cả người không khỏi run lên, hắn kịp thời đưa tay lên che miệng, lúc này mới tránh tránh khỏi cảnh la hét.

“…… Kỳ kỳ, chui vào chăn đi, đừng nhìn ra bên ngoài.”

Kỳ Kỳ rất nghe lời, ngay lập tức quấn mình trong chăn từ đầu đến chân, không dám liếc mắt ra cửa sổ.

Một lúc lâu sau đó, đèn dầu tắt ngúm, cái đầu biến mất. Xem ra, cửa ải đêm nay đã vượt qua an toàn.

Vương Hâm lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ, l*иg ngực còn chưa thở ra hết hơi thì ngay giây tiếp theo, bên tai hắn hắn đột nhiên truyền đến một tiếng gió mơ hồ, tiếp đó, một đôi tay lạnh lẽo đã ôm lấy cổ hắn ta.

“……”

Hắn còn chưa kịp kêu thành tiếng thì đã con dao găm sắc bén đâm thẳng tim ngay tức khắc.

….

….

Mặc dù Lý Thần Quang và Bối Bối đã tìm được căn nhà kia, cũng tin bản thân đã treo khung ảnh chính xác, nhưng hai người vẫn không nhận được phần thưởng manh mối như mong đợi.

Cả hai đợi đến tận khuya vẫn không thu hoạch được gì cả. Tâm trạng Lý Thần Quang không tốt, khi tâm trạng không tốt liền muốn làm chuyện không được phép lên TV. Giống như cùng với bạn gái XXOO…… Thôi, không nhiều lời nữa. Cả hai bắt đầu lăn lộn trên giường, nhiệt tình như lửa.

Đúng là người có kinh nghiệm vượt ải, trong thời khắc nguy hiểm như vậy vẫn có thể bình tĩnh tiêu khiển như vậy.

Đèn dầu trong phòng chập chờn rồi vụt tắt từng cái một. Lý Thần Quang thở hổn hển, không tiếp tục vận động nữa. Hắn cảm thấy có chút kỳ quái. Trong những đêm trước, thường thì đèn dầu đều bị tắt hết, nhưng hôm nay dường như chỉ tắt một nửa, ánh sáng trong phòng dù tối đi rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn rõ xung quanh.

“Tiểu bảo bối.”

Hắn ta thì thào nói: “Hình như không đúng lắm……”

“Ồ.”

Bối Bối chết lặng mà lên tiếng, l*иg ngực cô ta khẽ nhấp nhô: “Không đúng như thế nào?”

“Đèn dầu chỉ tắt một nửa, vừa đúng…… một nửa.”

Anh ta phát hiện những ngọn đèn dầu chưa tắt đều tập trung gần giường anh ta, giống như một tấm chắn nửa sáng nửa tối nhốt hai người họ bên trong.

Tại sao chứ?

Không đợi anh ta suy nghĩ kĩ về việc này, lại nghe thấy bài hát quen thuộc vang lên trong tòa nhà gạch.

“Mẹ rằng hết lòng coi trọng, coi trọng thân giá y

Nên đừng khiến em sớm phải, sớm phải rời đi

A ~~ a ~~ a ~~

Trời đêm, làn tóc anh nhẹ bay

Trời đêm, làn mi cong khép lại

Là một bí mật giữa những câu thề

Thuộc về em, thuộc về anh ……”

Không, tiếng hát này cảm giác có chút khác biệt so với hai đêm trước. Tiếng hát đang vang từ nơi xa tới gần, hơn nữa khoảng cách ngày càng gần hắn.

Lý Thần Quang lại cẩn thận nghe, trong tiếng hát có thêm giọng nữ chậm rãi chồng chéo, tựa như một bản song ca. Ngoài phòng có người hát, trong phòng…… Cũng có người hát!

Hình như có một con gió nhẹ thổi tới, khiến lưng Lý Thần Quang đổ mồ hôi lạnh. Hắn nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy ở cổ nặng như bị hai đinh thép đóng vào, xương cổ kêu cót két, da gà da vịt đều dựng đứng.

Cuối cùng, hắn ta chậm rãi quay đầu , nhìn về phía bên cạnh ——

Khung ảnh treo trên tường vào ban ngày đã đặt bên giường lúc nào không hay. Người phụ nữ trẻ trong khung ảnh vẫn đang mặc Tú Hoà Phục màu đỏ, đầu đội hoa mẫu đơn rực rỡ ướŧ áŧ.

Toàn thân hắn cứng đơ tại chỗ, cảm giác máu trong cơ thể đang đông cứng lại từng giọt.

Bờ môi anh đào của người phụ nữ khẽ mở, một trên một dưới đang mấp máy tiếng hát.

Trời đêm, làn tóc anh nhẹ bay

Trời đêm, làn mi cong khép lại

Là một bí mật giữa những câu thề

Thuộc về em, thuộc về anh ……”

“……”

Lý Thần Quang nhìn chằm chằm vào khung ảnh, nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức để ngăn không cho bản thân hét lên. Hắn nhìn thấy người phụ nữ trong tranh đã thay đổi, Tú Hoà phục đang dần trở thành một chiếc váy cưới màu trắng ướt sũng, hoa mẫu đơn trên đầu cũng biến mất, tóc dài rối tung che mất nửa khuôn mặt.

Đôi mắt người phụ nữ đen nhánh u ám, đôi môi đỏ mọng hé mở và tiếp tục hát.

“Mong rằng nhân tình bên người anh đang thối rữa, héo khô

Sai lầm đêm xuân không phải không phải lỗi tại em

Mong rằng nhân tình bên người anh đang thối rữa, héo khô

Sai lầm đêm xuân không phải không phải lỗi tại em ... ”

Lý Thần Quang nghe thấy rợn hết cả đầu, akhông biết lấy sự can đảm ở đâu mà bất ngờ cầm lấy khung ảnh và ném thật mạnh xuống sàn.

Khung ảnh rơi xuống đất, phát ra tiếng “rầm” giòn vang. Kính trên khung ảnh có vài vết nứt, có thể chỉ là ảo giác, nhưng hình như người phụ nữ trong bức ảnh dường như còn vui mừng hơn. Cô ta cười toe toét, lặp đi lặp lại đoạn cuối cùng của bài hát, như thể bị kẹt đĩa.

“Mong rằng nhân tình bên người anh đang thối rữa, héo khô

Sai lầm đêm xuân không phải không phải lỗi tại em

Mong rằng nhân tình bên người anh đang thối rữa, héo khô

Sai lầm đêm xuân không phải không phải lỗi tại em ... ”

Lý Thần Quang sững sờ một hồi, mới chợt hiểu ra cái gì, toàn thân ớn lạnh. Hắn quay đầu lại, kinh hãi liếc nhìn cô bạn gái đang nằm trên giường.
« Chương TrướcChương Tiếp »