Mỹ Lam mệt mỏi vì không muốn dì Phương bị Phương Chi làm khó, cô nhẹ nhàng nói với dì Phương:" Dì đừng lo, con đi mua chút thịt sẵn tiện cũng có vài thứ con muốn mua. Siêu thị cũng không xa lắm nên dì đừng lo."
Dì Phương ấp úng muốn nói gì, nhưng Mỹ Lam đã đi rồi.
Vì cô muốn hít thở bầu không khí này một chút nên cô chọn đi bộ.
Mỹ Lam mãi vẫn đi trên đường mà cô không biết có một điều nguy đang ở sau lưng cô.
Đến lúc cô đi đến một con đường vắng, bỗng nhiên có người đằng sau lưng hướng tới cô chiếc khăn tẩm thuốc mê vào miệng cô.
Dù cô cố gắng quại nhưng không thoát được.
Dì Phương thấy lâu quá mà Mỹ Lam chưa về.
Dì Phương lo lắng gọi điện ngay cho Cảnh Sâm. cho một hồi lâu mới có người bắt máy, Cảnh Sâm khó chịu nói:" Có chuyện gì không?"
"À thưa cậu chủ.... Mỹ Lam con bé, con bé nó đi lâu quá rồi mà chưa về. Không biết con bé có tới chỗ cậu không?" Dì Phương lo lắng hỏi.
"Cô ta đi đâu làm sao tôi biết!" Nói xong Cảnh Sâm lập tức cúp máy.
Dì Phương lo lắng không thôi quyết định gọi cho Mộc Nhi.
Cảnh Sâm duyệt một vài văn kiện trên tay, cảm thấy khó chịu. Quăng đống văn kiện xuống đất. Rút một điếu thuốc, vị đắng của thuốc làn anh tê tái, nhưng anh cảm thấy điều gì đó trống vắng.
Anh cầm chiếc điện thoại trên tay, do dự một lát, rồi bấm máy gọi.
Không lâu sai đầu dây bên kia cũng bắt máy.
Anh lập tức nói:"Cho cậu năm phút tìm ra Mỹ Lam."
Một lát sau điện thoại anh lại reo, là Mỹ Lam gọi. Anh nhíu mày một lát rồi bắt máy:" Tôi nghe!"
"Chào ngài chủ tịch Hứa, Hứa Cảnh Sâm." Người đầu dây bên kia bắt máy, kà giọng đàn ông.
"Có chuyện gì?" Cảnh Sâm không muốn dài dòng vài thẳng vấn đề.
"Ngài Cảnh Sâm à ngài có thể bình tĩnh được không? Lâu quá rồi tôi chưa gọi điện cho ngài, mà ngài có thể lạnh lùng vậy sao." Người đàn ông kia nói chuyện theo kiểu đùa cợt.
"Tao và mày quên nhau?" Cảnh Sâm không biết hắn ta là ai, và cũng đừng để anh biết.
"Này ngài Sâm, trí nhớ ngài thật là kém đó. Ngài có nhớ ngài đã làm hia sản tôi tan nát vào năm ngoái không?" Người đan công đầu dây kia nói với giọng câm hẫn.
"Xin lỗi tôi đã làm rất nhiều người ta nát gia sản, nên không nhớ mày là ai! Vài thẳng vấn đề đi!" Cảnh Sâm lạnh lùng nói.
"Được thôi nếu ngài không muốn dài dòng thì tôi nói thẳng luôn. Tôi đang giữ hai người phụ nữ của ngài không biết ngài có muốn chuộc lại không?" Tên bên kia nói với giọng hả hê.
"Điều kiện" Anh dường như mất kiên nhẫn.
"Ha ha ha ha, quả là người biết điều, một ả năm trăm vạn." Hắn ta cười hả hê, quả là một tên chết vì gái, tao sẽ trả thù. Tên khốn nạn dám làm cho mọi người chơi vô mặt tao, làm những kẻ khác đạp tao dưới chân.
"À mà, ngài nhớ chơi đẹp. đi một mình thôi, nếu không tôi không biết tôi sẽ làm gì với hai người phụ nữ của ngài đâu, á ha ha ha."
"À và địa chỉ tôi sẽ gửi cho ngài sau." Nói xong hắn ta lập tức cúp máy, sau lần này hắn vừa lấy được tiền, vừa gϊếŧ được Cảnh Sâm quả là một nước đi tốt, hắn cười hả hê.
" Phương Chi em quả là thông minh, tới lúc gϊếŧ được hắn rồi lấy được tiền anh và em sẽ qua Anh định cư." Hắn ta nói xong hôn lên đôi môi son đỉ của Phương Chi. Phương Chi cũng rất hài lòng với bước đi này của mình.
nhớ like và comment nha mọi người!!