Chương 1: Xuyên thành mẹ kế của nam chính.

"Thịch——"

"Liễu Diệp!!!”

"Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau cứu người đi!”

Trong một căn phòng thí nghiệm dưới lòng đất, bởi vì tiếng nổ mà loạn như nồi cháo.

......

Liễu Diệp bị đánh thức, anh mở mắt ra thì phát hiện có một cậu bé cầm cây gậy đang dùng sức chọc vào đầu anh.

Liễu Diệp ngẩn người: "..."

Thấy anh mở mắt, cậu bé khẽ tránh xa anh, đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Liễu Diệp lại mông lung thêm một lần nữa, anh đáng sợ đến vậy sao? Anh ngồi dậy, phát hiện ra bắp chân bị thương, trên đó có một cái lỗ lớn, máu chảy đầy đất.

Ngay lúc anh mở miệng muốn hỏi gì đó, đứa trẻ nói: "Không phải con đẩy, là bố tự ngã xuống.”

Liễu Diệp nhìn cậu bé, kinh ngạc, đứa nhỏ này khoảng tầm bảy tám tuổi, tóc khô vàng, cả bộ quần áo rách rưới lại không vừa người, còn chưa cao bằng thắt lưng anh, một dáng vẻ suy dinh dưỡng.

Nghĩ đến đứa trẻ quần áo rách nát, anh híp mắt, anh nhớ rõ mình đang làm chuột bạch trong phòng thí nghiệm, chẳng lẽ đây là thiên đường sao? Hay là địa ngục?

Anh vốn là một nghiên cứu sinh ngành nông nghiệp, chỉ là sau đó virus tang thi bùng phát, trong nháy mắt đó thế giới biến thành địa ngục nhân gian.

Vì chống chọi lại tang thi, con người kích phát ra các loại dị năng, cái anh kích phát thành chính là dị năng hệ mộc có tác dụng trị liệu và dị năng không gian có thể lưu trữ.

Sau đó, một số nhà khoa học phát hiện ra rằng dị năng hệ mộc có tác dụng làm suy yếu virus, ngay sau đó anh đã bị đưa vào phòng thí nghiệm, trở thành chuột bạch, được dùng để nghiên cứu thuốc giải độc.

Theo mức độ nổ tung của phòng thí nghiệm, xác suất anh còn có thể sống sót là bằng không, anh thoáng nhìn qua hoàn cảnh xung quanh, lại nhìn bàn tay mập mạp của mình, sau đó ra sức véo lên mu bàn tay mình một cái.

Hu hu ~ đau chết mất, bây giờ có thể xác định được, hồn anh đã xuyên vào cơ thể của người khác rồi.

Bởi vì trong đầu anh xuất hiện một ít hình ảnh xa lạ đứt quãng.

Anh liếc nhìn vết thương, suy đoán có lẽ nguyên thân tử vong do mất máu quá nhiều, anh thử sử dụng dị năng hệ mộc để chữa trị vết thương, trong tay anh tản ra ánh sáng màu xanh yếu ớt.

Anh rất vui mừng khi hai dị năng của anh đều xuyên theo, nhưng bất hạnh thay dị năng hệ mộc từ cấp năm hạ xuống cấp một, mà dị năng không gian dùng tinh thần lực của anh bây giờ không có cách nào để mở ra được.

Liễu Diệp một lòng muốn chữa lành vết thương, nhưng quên mất bên cạnh còn có một đứa nhỏ.

Thẩm Thiên đứng một bên nhìn vết thương của mẹ kế khép lại như lúc ban đầu, sợ hãi nhìn người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mắt, cậu có thể khẳng định người trước mặt này không phải người đàn ông đó, người đàn ông đó làm gì có dị năng.

"Anh, anh là ai? Anh là quái vật sao?”

Liễu Diệp vừa đứng lên đột nhiên nghe được câu hỏi của cậu bé, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã.

"Cậu..."

Vừa mới mở miệng liền choáng váng, Liễu Diệp thầm nghĩ không hay rồi, anh đã sử dụng dị năng quá mức.

Hy vọng ngày mai anh còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời, không bị đứa trẻ coi là yêu quái mà thái mỏng.

Rầm một tiếng, Liễu Diệp ngất xỉu.

Thẩm Thiên chớp chớp đôi mắt nhỏ, nhìn người đàn ông nằm yên trên mặt đất, cậu cẩn thận đi lên trước, vỗ vỗ mặt người đàn ông: "Này! Này ~ yêu quái, ngươi tỉnh lại đi.”

"Tỉnh dậy đi ~ tỉnh dậy ~"

Nhìn người đàn ông bị lắc như thế nào cũng vẫn bất tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Thiên nhăn thành chữ xuyên (川), cậu có chút không biết phải làm sao bây giờ.

Sau đó cậu dùng hai tay cầm lấy tay Liễu Diệp, dùng sức kéo anh vào trong phòng.

"Phù ~ Phù ~" Thẩm Thiên thở hổn hển nhìn người đàn ông mới chỉ di chuyển một chút.

Thở dài nói: “Haiz ~ yêu quái, không phải là tôi không cứu anh, là do anh quá nặng, kiếp sau anh nhớ tìm một người gầy một chút mà nhập vào.”

Thẩm Thiên không sợ tên yêu quái này, bởi vì anh không có địch ý đối với cậu, không giống mẹ kế mỗi lần chỉ cần nhìn thấy cậu, đều sẽ hung tợn trừng mắt nhìn cậu.

Có đôi khi anh không tìm được đồ ăn, hoặc tâm trạng không tốt còn có thể đánh cậu cho hả giận, nếu như yêu quái này là yêu quái tốt còn không đánh cậu, cậu hy vọng mẹ kế sẽ không bao giờ quay lại nữa.