Chương 29: Tôi ăn uống thỏa thích

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi chỉ nói có mấy câu chứ gì mà lại làm ra cái vẻ mặt đó.

Lộ Thức Thanh không muốn đón giao thừa.

Tuy cậu không giỏi giao thiệp với người lạ nhưng cũng không muốn chỉ có một mình từ đầu tới cuối.

Tạ Hành Lan không về, người khác cũng sẽ không nhớ tới cậu.

Trời vừa tối, đến cả bữa tối Lộ Thức Thanh cũng không ăn mà đã thay đồ ngủ. Ngoài trời tuyết lông ngỗng như rắc, không một tia sáng chiếu xuyên qua khung cửa sổ đóng kín, rất hợp để ngủ.

Hình như trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu mơ một giấc mơ.

Nhà nhà lên đèn, tiếng pháo trúc ngoài cửa sổ nổ đì đùng từng cơn. Lộ Thức Thanh bé con trốn trong tủ quần áo đóng chặt, bịt kín hai tai mình, nhưng dù là vậy, nó vẫn nghe được tiếng cãi vã mắng mỏ dưới tầng. Đừng Có Học Hư - Chương 29: Tôi ăn uống thỏa thíchLộ Thức Thanh nhắm mắt, nó mờ mịt lẩm bẩm với bản thân mình, hình như có chất lỏng ấm nóng trượt xuống trán, nương theo lông mi rơi lên đầu gối nó, nở rộ như đóa hoa đỏ thắm.

“Đừng cãi nhau nữa.”

Âm thanh như tiếng ong ong chẳng truyền ra được.

Cậu không ngừng lại được, chỉ có thể bịt chặt tai mình lại, gắng sức tới nỗi cả người run lên.

Kính coong…

Hình như có ai đó đang nhấn chuông cửa.

Tựa như bước hụt chân, Lộ Thức Thanh mê mang mịt mờ, vô thức trượt ra khỏi tủ quần áo tối tăm chật hẹp ấy.

Câu ngơ ngác giương mắt nhìn, tiếng chuông bên tai mà nghe như cách một tầng lầu vang hồi lâu, rốt cuộc cậu cũng ý thức được mình đang nằm mơ.

Bị lôi ra khỏi cơn ác mộng, Lộ Thức Thanh có cảm giác cả người mình tê dại, duỗi không thẳng được. Cậu đờ đẫn bước chân trần xuống, dụi mắt đi ra mở cửa.

Tạ Hành Lan không về nước, chỉ có thể là Châu Phó tới tìm thôi.

Lộ Thức Thanh đi ra huyền quan mở cửa, hãy còn ngái ngủ: “Anh C…”

Tiếng “Châu” còn chưa nói xong, một giọng nói quen thuộc lập tức theo gió lạnh bay đến bên tai cậu.

“Ừm? Lộ lão sư ngủ sớm thế?”

Lộ Thức Thanh thả bàn tay đang dụi mắt của mình, mờ mịt nhìn ra.

Bên ngoài tuyết lông ngỗng như trút. Vào đêm, ánh đèn trong sân càng thêm sáng, hắt lên mấy bông tuyết rơi lả tả một màu cam nom như đom đóm. Dung Tự đứng ở cửa, chắc do bấm chuông cửa đã lâu, trên tóc và vai hắn đọng lại một lớp tuyết mỏng.

Lộ Thức Thanh cứ thấy mình còn đang mớ ngủ, ngơ ngác gọi: “Dung Tự.”

Dung Tự nhướng mày.

Đây là lần đầu tiên Lộ Thức Thanh gọi thẳng tên hắn, xem ra còn mớ ngủ thật.

“Mới hơn 8 giờ, sao ngủ sớm vậy?” Dung Tự hỏi, “Có chỗ nào không thoải mái à?”

Lộ Thức Thanh vừa tỉnh lại, đầu óc hãy còn mơ mớ: “Không có.”

Thấy cậu bị gió lạnh ngoài cửa ập đến thổi lạnh run không thôi, Dung Tự cười nói: “Lộ lão sư không mời tôi vào nhà ngồi một chút à?”

Lộ Thức Thanh muộn màng nhận ra, cậu vội lùi về sau, mời người vào trong.

Hôm qua cậu tự bêu xấu quá thể nên hôm nay đã đổi áo ngủ gấu nâu sang loại tơ tằm màu đen, quần áo bọc lấy thân hình gầy gò càng thêm rộng rãi. Còn chưa tỉnh ngủ đã ra mở cửa, quần áo rộng thùng thình chỉ cài mấy nút, có thể thấy thấp thoáng xương quai xanh thật đẹp.

Dung Tự liếc nhìn rồi thu hồi tầm mắt.

Lúc này Lộ Thức Thanh đã tỉnh lại, cậu sốt ruột lại hoảng hốt định lấy nước cho Dung Tự uống.

Dung Tự ngăn lại: “Cậu dùng bữa chưa?”

Bàn tay cầm ly của Lộ Thức Thanh khựng lại, lúng túng nói: “Vẫn chưa.”

Dung Tự lại hỏi: “Tối nay còn hẹn ai không?”

Ánh mắt Lộ Thức Thanh trở nên ảm đạm: “Hết rồi.”

Dung Tự nói: “Tốt lắm.”

Lộ Thức Thanh khẽ mím môi.

Bị cho leo cây còn tốt?

“Vừa khéo hôm nay tôi không hẹn ai, đang định làm bữa tiệc thịnh soạn khao mình đây.” Dung Tự bắt chéo hai chân, mỉm cười nhìn cậu, “Nếu Lộ lão sư không chê thì thì sang nhà tôi ăn bữa cơm rau dưa đi.”

Lộ Thức Thanh còn chưa kịp phản ứng lại câu này đã nói ngay: “Không chê.”

Nói xong mới ngây như phỗng.

Dung Tự rất biết cân nhắc cho người khác, nghe cậu đồng ý, hắn thấy được thì dừng: “Vậy hẹn rồi nhé, tôi còn đang hầm canh trong nồi đây, Lộ lão sư thay đồ rồi sang nhà tôi nhé, căn số 1 tòa C cách vách đây thôi.”

Lộ Thức Thanh ngây ngốc nói tiếng vâng.

Có được câu đồng ý, Dung Tự vui hẳn, sau đó cất bước rời đi.

Lộ Thức Thanh ngồi trên sô pha hồi lâu mới hít ngụm khí lạnh, chậm nửa nhịp mới ý thức được mình vừa đồng ý sang nhà Dung Tự ăn cơm?!

Cái cái cái…

Giờ từ chối còn kịp không?

Rõ ràng là không.

Lộ Thức Thanh mặt như đưa đám, căng da đầu vào phòng thay đồ mặc quần áo vốn định hôm nay mặc. Cậu chọn tới chọn lui giữa áo phao giữ ấm và áo khoác phong độ, cuối cùng chọn áo khoác.

Kiểm tra dáng vẻ, đẹp.

Dù sao cũng gần, ăn có bữa cơm rồi về, không cóng được.

Lộ Thức Thanh ở nhà lề mề cả buổi trời, cuối cùng vẫn chạy đi.

Bố cục biệt thự ở vịnh Tinh Thần không khác nhau mấy, Dung Tự để cửa lại cho cậu. Lúc cậu vừa vào sân đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, hình như có cả mùi cá cải chua.

Lộ Thức Thanh xác nhận số nhà ngoài cửa mấy lần, sau khi chắc chắn mình không đi nhầm mới thấp tha thấp thỏm bước vào.

Huyền quan đã để sẵn đôi dép xỏ, phòng bếp vọng ra tiếng ngâm nga ngũ âm méo mó của Dung Tự, nghe có vẻ tâm tình hắn cực tốt.

Lộ Thức Thanh thay dép, thận trọng tới mức không biết nên nhìn đi đâu. Cậu lần theo tiếng ca đi tới phòng bếp, muốn báo Dung Tự một tiếng là mình đã tới, nhưng cứ rề rà sống chết không hé nổi răng.

Vẫn là lúc Dung Tự đi lấy đồ liếc thấy cậu bèn cất tiếng chào: “Phòng bếp toàn khói dầu, đừng ở đây, cậu ra phòng khách chơi đi. Mắt đỡ hơn chút nào chưa? Xem TV được không?”

Lộ Thức Thanh vội gật đầu: “Được.”

“Ừ, đi đi.”

Lộ Thức Thanh như được đại xá, cậu ù té chạy ra góc sô pha ngoài phòng khách ngồi xuống.

Lúc này cậu mới nhận ra màn hình TV to đùng trong phòng đang bật “Cửu Trùng truyện”.

Từ sau khi kiếm linh ra sân thì vẫn luôn xuất hiện cho có tụ, nhân vật vốn chỉ làm nền như vậy đáng ra cũng sẽ chẳng mấy ai để ý, thậm chí cả đạo diễn còn không cho cảnh quay đặc tả.

Ngặt nỗi cảnh Lộ Thức Thanh ra sân quá đỗi hút mắt, không ít khán giả đều tập trung nhìn cậu chòng chọc.

Hôm nay cốt truyện tới phân đoạn nữ chính rời khỏi nơi rèn luyện, trở về sư môn, cảnh ngày thường gặp gỡ bạn bè mình kết giao lúc trước.

Tình tiết bình đạm nhưng fan nguyên tác đều biết sau lưng có người đang mật mưu ám hại Tần Sơ, càng yên ắng càng làm người ta lo ngay ngáy, đổ mồ hôi thay cho nàng, cơ mà xem mãi lại phát hiện ra ít điểm sáng.

Màn bình luận đều đang bàn tán:

[Ê! Khoan! Là tui gặp ảo giác à? Mới nãy lúc Tần Đạo Đạo ngồi đó nói chuyện với mấy người kia, có phải kiếm linh lén dụi vô tay nàng không?]

[Đâu đâu?]

[Hình như mị cũng thấy, phút thứ 15:26 đó, ngay góc luôn. Máy quay không tập trung, lóe qua thôi, không nhìn kĩ đảm bảo không thấy đâu.]

[Vãi nhái!!! Thiệt luôn! Tao cứ nhìn Tần đạo đạo nói chính sự với mấy người kia nên có thấy kiếm linh đâu, hắn ngồi dưới đất mà lén dụi vô tay chủ nhân mình? Á á á ngon quá bây ơi!]

[Móa mọe! Thiệt luôn!]

[Mị dòm mù mắt mới thấy, đạo diễn chó không cho máy quay đặc tả luôn?!]

[Á á á Tần đạo đạo nàng đừng nhớ nhưng chính sự vớ vẩn nữa! Kiếm linh nhà nàng đang cọ tay nàng kia, không ngờ nàng thờ ơ không buồn nhìn luôn?!]

Đạo diễn Triệu muốn chính là muốn phản ứng này.

Đặc tả thẳng thắn chẳng có bao nhiêu thú vị, khán giả phải tự moi ra chi tiết mới thảo luận nhiều, có cảm giác bất ngờ.

Chẳng mấy chốc, cùng với tập này lên sóng, hot search weibo tự dâng nước thêm một cái.

#Cửu Trùng truyện Chi tiết#

Trên weibo, nhiều bài đăng cắt cảnh của kiếm linh ra với tốc của ánh sáng, còn cố ý phóng to cảnh tương tác tùy ý mà bí mật giữa kiếm linh và Tần Sơ.

[Đáng ghét. Rõ ràng tình tiết kí©h thí©ɧ căng thẳng mà tao cứ nhìn chòng chọc kiếm - phông nền - linh. Hắn ngoan ngoãn cọ tay Tần Sơ, Tần Sơ cũng đã hoàn toàn buông bỏ lòng cảnh giác với hắn, [Hình ảnh] chỗ này tay nàng gãi cằm kiếm linh như ghẹo con mèo nè.]

[Chó Triệu mê chi tiết!]

[Tần đạo đạo với kiếm linh tương tác dễ huông quá! Dụi tui dụi tui dụi tui nè!]

Lộ Thức Thanh không đăng nhập weibo, không biết đêm nay mình lại lên hot search.

Cậu vẫn chưa quen xem cảnh phim của mình, cứ cảm thấy như đang nhìn một người xa lạ vậy, vội vã liếc mắt nhìn thôi mà mặt đã đỏ ửng.

Định tắt TV, cơ mà Lộ Thức Thanh tìm mãi không ra điều khiển nên chỉ có thể di di ngón chân, đứng ngồi không yên.

Rất nhanh Dung Tự đã xong việc, hắn bê canh đã hầm xong ra bàn: “Được rồi, tới ăn nào.”

Lộ Thức Thanh vội vã tới giúp hăn bê đĩa.

Tỉ lệ cơ thể Dung Tự đẹp đến khó tin, vai rộng eo thon, mặc tạp dề mà cứ như phối phụ kiện thời thượng nào đó vậy. Hắn ngăn Lộ Thức Thanh đang chạy vào bếp, nháy mắt đã bê hết món ra bàn.

Lộ Thức Thanh còn tưởng ba món một canh là nhiều, không ngờ Dung Tự làm cả bàn năm sáu món, món nào cũng là món chính nấu nướng cầu kỳ: Hoàn hoàn không phải sức ăn cho hai người.

Lộ Thức Thanh như nghĩ ra gì rồi, cậu run rẩy sợ sệt: “Dung… hức, Dung lão sư còn mời bạn bè khác tới ăn, ăn cơm à?”

Nếu mà còn thì hình như nhà mình bốc cháy rồi, đi về trước dập lửa nhé!

Dung Tự cởi tạp dề ra, vừa ngồi xuống đã nghe câu này thì không nhịn được cười: “Không có, tối nay chỉ có hai người chúng ta thôi.”

Lộ Thức Thanh nghe vậy thì thở phào.

Suýt nữa sợ đổ mồ hôi lạnh toàn thân luôn rồi.

Dung Tự tua TV lại cảnh phim mình chưa xem rồi đưa đũa cho Lộ Thức Thanh: “Hôm nay đa số món không thêm ớt, muốn ăn gì cứ gắp tự nhiên, đừng khách sáo.”

Lúc nãy khi đến gọi người, hắn để ý thấy bộ đồ ngủ mỏng manh che kín cơ thể mảnh khảnh, nỗi áy náy như mèo cào lại rục rịch ngóc đầu dậy, bất cẩn tí là lại thêm vài món.

Ăn nhiều chút, bồi bổ cơ thể.

Tuy Lộ Thức Thanh ngoan ngoãn gật đầu nhưng ban đầu thì chỉ dám thận trọng gắp món ngay trước mặt mình.

Vừa thử một miếng là cậu đã nhận ra hôm livestream Dung Tự không phải cố ý show hình tượng: Món ăn hắn làm ngon thật, sắc hương vị đủ cả, ngon hơn món của Châu Phó cả cây số.

Châu Phó làm mãi cũng chỉ có bằng ấy món, Lộ Thức Thanh bệnh như vậy cũng đã ăn ngán, vừa nếm được món ngon bùng nổ vị giác thì hai mắt sáng rỡ.

Ngày thường, Dung Tự luôn cho người ta cái cảm giác rất thoải mái, dù không nói chuyện cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy tẻ nhạt sống sượng.

Lộ Thức Thanh ăn một chốc thì cũng có cảm giác thả lỏng, cậu vươn đũa tới gắp miếng cá cải chua.

Dung Tự múc bát canh đầy đưa sang cho cậu.

Lộ Thức Thanh uống một ngụm, nhịn không được phải nhỏ giọng khen: “Ngon lắm.”

Dung Tự cười rộ: “Cậu gầy quá, vẫn nên ăn nhiều vào.”

Lộ Thức Thanh muốn nói lại thôi.

“Tôi bế cậu nổi mà.” Dung Tự nói xa xôi, “Nếu Lộ lão sư muốn thử thật thì giờ cũng không có ai, tôi bế cậu lên đi vài vòng nhé?”

Mặt mày đỏ bừng, Lộ Thức Thanh vội lắc đầu: “Không, không phải, tôi muốn nói là, là ngày nào anh Châu cũng nấu canh cho uống, sáng canh sườn tối canh gà…”

Dung Tự khẽ giật mày: “Sáng sớm anh ta cho cậu ăn canh sườn dầu mỡ như vậy à?”

Lộ Thức Thanh gật đầu.

“Còn cho cậu ăn gì nữa?”

“Đồ ngọt bánh kem.”

Dung Tự hết nhịn được: “Sáng sớm tốt nhất là ăn thanh đạm, đa số chất đường dùng làm đồ ngọt không lành mạnh, không thể ăn nhiều.”

Lộ Thức Thanh không hiểu mà nhìn hắn.

Dung Tự có hơi đau đầu.

Thoạt trông Châu Phó không giống người biết chăm nom người khác thật kỹ lưỡng, huống hồ còn là bệnh nhân nữa, sao lại cho ăn uống thả cửa để bồi bổ chứ. Thảo nào Lộ Thức Thanh bệnh lâu như vậy, chẳng có tí da tí thịt nào.

“Về nói lại với Châu Phó.” Dung Tự múc thêm nửa bát canh cho cậu, thản nhiên dặn, “Từ mai một ngày ba bữa cậu sang chỗ tôi ăn.”

Còn để Châu Phó chăm nom nữa, sớm muộn gì Lộ Thức Thanh cũng gầy phá tướng.

Lộ Thức Thanh mới gắp miếng cá thì đũa cứng đờ, miếng cá tơi mềm rơi tõm xuống bát canh.

Cậu ngơ ngác ngước lên: “Hả?”

Sang đâu ăn cơ?

“Dù sao cũng chỉ mấy bước chân, cũng đỡ cho Châu Phó nổi lửa nấu ăn.” Dung Tự lấy đũa dùng chung gắp miếng cá cho cậu, thuận miệng hỏi, “Cậu thích món bị ngọt à? Thích ăn sườn xào chua ngọt thịt kho tàu không?”

Lộ Thức Thanh mồm nhanh hơn não: “A, được hết, thích ăn hết.”

Dung Tự gật đầu: “Vậy làm xong tôi gọi cậu.”

Đến chừng khi Lộ Thức Thanh tỉnh táo trở lại, chuyện này coi như đã được quyết định. Thậm chí Dung Tự còn bắt đầu xem TV, thảo luận chi tiết với cậu.

“Đúng là đạo diễn Triệu không ra làm sao cả nhưng năng lực quay phim rất rốt, cậu với Giang Vọng Chi xử lý tương tác không tệ, đi bài một chút thì có thể ra vòng.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Ngơ ngơ mất rồi.

Không hiểu sao mình mới lo ra có tí mà đã hồ đồ chốt kèo ngày ba bữa sang nhà Dung Tự ăn ké mất rồi?

Nhưng mà mai Tạ Hành Lan về, cậu phải dọn khỏi vịnh Tinh Thần.

Năm lần bảy lượt muốn mở lời, nhưng rõ là đề tài đã qua rồi, cậu không có can đảm nhắc lại, chỉ có thể im lặng ôm cục xoắn xuýt này vào lòng, điên cuồng tính xem phải làm sao.

Rốt cuộc cũng ăn xong bữa cơm, Dung Tự không để Lộ Thức Thanh dọn đẹp mà thành thạo thu dọn ngăn nắp cả.

Lộ Thức Thanh bất an ngồi trên sô pha, rối rắm không biết lát nữa phải từ chối thế nào đây.

Dung Tự lau tay bước ra khỏi bếp, hắn nhìn thời gian rồi nói: “Lát nữa là giao thừa ra, có muốn ra bờ sông đi dạo không?”

Lộ Thức Thanh: “Hở?”

Cách mấy trăm mét ngoài vịnh Tinh Thần là con sông vắt ngang Yến Thành. Chỗ đó cây cối xanh tốt, cảnh sông cực đẹp, đối diện là khu thương mại với những tòa nhà mới mọc lên, ánh đèn rực rỡ, còn có thể trông thấy màn trình diễn ánh sáng của màn hình đèn LED, vào đêm có không ít người đến quanh đấy tản bộ.

Hôm nay là một ngày trước tết dương, chắc chắn không ít người đến bờ sông chờ đèn LED đếm ngược bên kia sông.

Dung Tự cười hỏi: “Một năm mới toanh, phải có chút nghi thức cảm chứ, đi không? Giao thừa xong thì về.”

Lộ Thức Thanh lại bị Dung Tự dụ đi: “Hình như ngoài trời đang có tuyết…”

“Thế không phải càng có không khí hơn à?” Năng lực hành động của Dung Tự thật kinh người, hắn tìm hai chiếc ô chỗ huyền quan, ngoảnh đầu lại nhìn cậu, “Muốn đi không? Nếu cậu không muốn thì…”

Lộ Thức Thanh vội đáp: “Muốn đi chứ.”

Dung Tự lại cười: “Được, mặc áo ngoài vào đi.”

Lộ Thức Thanh đồng ý xong thì lại hối hận, lòng thầm mắng mình.

Sắp về nhà rồi còn đồng ý đi đón giao thừa làm gì!

Cậu rề rà khoác áo ngoài lên, còn chưa ra khỏi cửa đã bị cơn gió lạnh luồn qua khe cửa thổi lạnh cóng, cả người run cầm cập.

Dung Tự mặc áo phao vào, quay sang nhìn cơ thể gầy gò của cậu thì cau mày: “Cậu cứ mặc thế này ra bờ sông, mười phút là đông đá luôn đấy.”

Lộ Thức Thanh hắng giọng: “Vậy để tôi về nhà thay…”

“Quay về phiền lắm.” Dung Tự đóng cửa lại, “Tôi lấy áo cho cậu.”

Lộ Thức Thanh tròn mắt, cậu vội từ chối: “Không không không cần đâu.”

Dung Tự giải thích: “Đừng lo, đồ tôi chưa mặc. Phòng để đồ có không ít quần áo các nhãn hàng gửi tặng, còn chưa bóc ra nữa. Dù sao không phải bận sát người, không sao cả.”

Nói xong, hắn sải bước lên phòng chứa đồ trên lầu, nhanh chóng xách chiếc áo phao màu trắng kiểu dài xuống.

Không trâu bắt chó đi cày, Lộ Thức Thanh run rẩy thay chiếc áo.

Dung Tự vừa cầm kéo quay người lại, thấy cậu mặc vào với tốc độ ánh sáng thì bật cười: “Còn chưa cắt mác áo.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Lộ Thức Thanh xấu hổ thiếu điều muốn chết quách cho xong, cậu sượng sùng kéo khóa áo xuống.

Dung Tự ngăn lại, đi ra phía sau cậu, ngón tay ấm áp khẽ móc vào mác áo trong cổ áo phía sau gáy cậu. Nháy mắt, cảm giác tê dại lần theo sau lưng Lộ Thức Thanh bò lên đầu, khiến gương mặt cậu đỏ ửng.

Dung Tự có dáng người cao, hắn đứng sau lưng cậu, cảm giác áp bức và độ tồn tại mạnh đến mức khó tin.

Tiếng “cách” vang lên.

Tiếng cắt mác áo vang lên trong tai nghe giòn tan.

Dung Tự thả mác áo được cắt rời vào sọt rác: “Ừ, xong rồi, đi thôi.”

Lộ Thức Thanh như mới tỉnh khỏi cơn mê, đỏ mặt gật đầu.

Cả hai đều là người của công chúng nên đều đeo khẩu trang đội mũ, che kín kẽ rời khỏi tiểu khu.

Tuyết rơi bên bờ sông nhưng vẫn có không ít người tụ về đây đón giao thừa. Mấy người tuổi hơi lớn không chịu cóng nổi, đa số đều là tình nhân đội tuyết ra ngoài, đi với nhau có đôi có cặp.

Lộ Thức Thanh nhìn từng đôi tình nhân ven đường rồi lại len lén nhìn Dung Tự đi cạnh mình, cậu cứ thấy đón giao thừa năm nay quai quái sao ý.

Rõ ràng trước đó hắn vẫn còn là nhân vật 2D trong màn ảnh, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm tới, sao chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã có thể đội tuyết ra ngoài tản bộ cùng nhau rồi.

Thế giới thật kỳ diệu.

Dung Tự rất quen thuộc khu bờ sông, đi bộ mấy vòng đã nhanh chóng đưa cậu tới chỗ tầm nhìn tốt lại vắng người.

Gió sông cuốn theo tuyết lớn, dưới ánh đèn đường, trông chúng như những đốm lửa nổ bay chấp chới lúc đốt lửa trại.

Dung Tự cầm ô nhìn màn hình đèn LED to bên bờ sông đối diện.

Còn nửa tiếng nữa mới đến 0 giờ, màn hình còn đang phát quảng cáo, hai người đứng chưa bao lâu đã phát tới quảng cáo nước hoa Burn.

Tuyết bay theo gió, thanh niên tựa chú thiên nga đen trên màn hình độ nét cao trông càng thêm đẹp.

Dung Tự cười rộ, hắn nghiêng mái đầu: “Tinh Trần rất biết chọn tài nguyên, nước hoa này hợp với cậu lắm.”

Mùi ban đầu mát rượi, mùi cuối lại sôi nổi như gỗ đàn sau khi cháy, vừa choáng ngợp lại trêu ngươi.

Lộ Thức Thanh ngại ngùng cúi đầu.

Qua lại với Dung Tự rất dễ chịu, sẽ không phải nhọc lòng tìm chuyện để nói. Lộ Thức Thanh dùng “đòn sát thủ” của mình: Gật Đầu Đại Pháp lấp liếʍ cho qua cả buổi, Dung Tự cũng không nổi giận.

Cứ chuyện trò tiếng có tiếng không như vậy, rốt cuộc cũng sắp đến 0 giờ.

Đám đông cách đó không xa đã bắt đầu cất tiếng hoan hô, màn hình đèn LED bên kia sông đang đếm ngược 1 phút cuối.

Xưa nay Dung Tự không coi trọng chuyện nghi thức cảm, đến cả sinh nhật cũng lười ăn mừng. Nghe tiếng hoan hô đếm ngược trong đám đông, hắn thấy hơi buồn cười. Nhưng khi nghiêng đầu, hắn lại thấy ánh mắt nghiêm túc nhìn sang bờ đối diện của Lộ Thức Thanh.

Dung Tự thoáng ngẩn ngơ.

Chắc đây là lần đầu Lộ Thức Thanh ra ngoài đón giao thừa, cũng rất thích cái cảm giác nghi thức nhạt nhẽo này. Dưới ánh đèn đường ấm áp, đôi mắt nhạt màu của cậu như chứa đầy ánh sáng đom đóm, xinh đẹp mà lộng lẫy.

Lộ Thức Thanh không nhịn được, nhỏ giọng đếm ngược theo dòng người. Vừa đếm đến 15 mới nhận ra Dung Tự đang nhìn mình, cậu khẽ mở to mắt, có chút lúng túng ngậm miệng lại.

Dung Tự không nhịn được bật cười, hắn cũng đếm ngược theo mấy tiếng.

“10, 9…”

Cơn lúng túng được hóa giải ngay, Lộ Thức Thanh tít mắt nhìn màn hình.

“3, 2, 1.”

Ngay sau tiếng cuối cùng ấy, màn hình bờ sông bên kia thoáng hiện dòng chữ “năm mới vui vẻ” thật to.

Dung Tự nghiêng đầu nói với Lộ Thức Thanh: “Lộ…”

Lộ Thức Thanh còn chưa kịp nghe rõ Dung Tự nói gì, pháo hoa đã bụp bụp bay lên giữa trời, hợp với tuyết dày nổ tung thành từng mảng sáng rực rỡ, át mất giọng của hắn.

Đến khi đợt pháo hoa đầu tiên tan đi, Lộ Thức Thanh mới ngơ ngác nhìn sang: “Gì ạ?”

Hình như Dung Tự lại cười, ngón tay hắn tháo dây khẩu trang bên tai trái xuống, hơi ngả người đến dưới tán ô của Lộ Thức Thanh. Mùi nước hoa trên người hắn hòa lẫn vào hơi tuyết lành lạnh phả vào người cậu.

Đồng tử của cậu hơi giãn ra.

Cùng với tiếng pháo hoa của đợt tiếp theo, giọng nói du dương của Dung Tự vang lên bên tai cậu.

“Lộ lão sư, năm mới vui vẻ.”

***

Hiếm có dịp Châu Phó không phải bận việc, anh theo đám bạn chuyên nghề giao tế đến quán bar high tới khuya lắc khuya lơ. Sau khi say bí tỉ mò về đến nhà, Châu Phó tiện tay bật wechat lên xem thì bị Lộ Thức Thanh khủng bố hơn 50 tin nhắn, sợ bay hết mùi rượu.

[: Á á á á á á]

[: Hu hu hu hu slh¥%*%...#@]

Trước đó toàn là tiếng kêu gào thét vô nghĩa với mấy kí tự vớ vẩn.

Lộ Thức Thanh gào rú đâu chừng nửa giờ, phía sau chắc khôi phục lại cảm xúc mới bắt đầu nói tiếng người.

[: Mai anh khỏi làm cơm cho em nữa]

10 phút sau lại nói:

[: Hu hu hu anh từ chối một người giùm em được không? Em muốn ăn cơm anh nấu lắm]

Không lâu sau lại thay đổi thái độ:

[: Em phải tới nhà Dung Tự ăn cơm! Ăn uống thỏa thuê! Ăn uống thả cửa! Ăn ăn ăn (Vác theo bình canh nóng 10 lít) (Tay không bốc thịt kho tàu)]

Châu Phó: “????”

Cái tinh thần thái độ này!

Rốt cuộc đã gặp phải đả kích gì đấy?!

Châu Phó suýt không nhịn được gọi sang cho cậu, chỉ có thể gửi tin nhắn trước.

[Châu sư Phó: Bé ngoan, cậu bị cái gì kí©h thí©ɧ vậy?]

Bốn năm giờ sáng rồi mà Lộ Thức Thanh còn chưa ngủ, cậu trả lời ngay.

[: [Chụp hình ghi chú], Dung Tự kêu mấy ngày này em sang nhà anh ta ăn cơm, anh thấy em từ chối bằng cái này thì có lịch sự không?]

Châu Phó mở ra liếc nhìn.

Ố ồ, tên nhãi này làm văn 800 chữ luôn.

[Châu sư Phó: Đang yên đang lành tự nhiên Dung Tự kêu cậu tới nhà ăn cơm làm gì?]

Không phải vì áy náy đó chứ?

[: Anh ta nói anh không biết chăm người khác.]

[Châu sư Phó:???]

Châu Phó xanh mặt.

[Châu sư Phó: Ai nói anh không biết chăm người khác? Anh còn đang tính đợi cậu vào đoàn sẽ tìm thời gian thi chứng chỉ đầu bếp đây!]

Lộ Thức Thanh không hó hé.

Châu Phó day mi tâm đau nhức âm ỉ vì nốc quá nhiều rượu, kiên nhẫn hỏi: [Vậy cậu muốn qua nhà cậu ta ăn không?]

Lộ Thức Thanh “đang nhập…” cả buổi mới trả lời bằng cái meme mắc cỡ.

Châu Phó chua lòm: [Vậy đi ăn đi, từ chối làm gì?]

[: Mai Tạ tổng về, em phải dọn ra, không ở lại vịnh Tinh Thần nữa.]

Châu Phó sửng sốt: [Hôm nay Tạ tổng không về à?]

[: Ừa]

Châu Phó thấy lòng chua xót.

Vậy hôm nay còn không phải mình Lộ Thức Thanh đón giao thừa hay sao?

Còn chưa đợi đáy lòng anh chua xót xong, Lộ Thức Thanh lại gửi tin sang.

[: Dung Tự làm cá cải chua ngon vô đối, còn nói mai sẽ làm thịt kho tàu cho em ăn.]

Châu Phó: “...”

Được rồi, coi bộ chắc là tối nay qua nhà Dung Tự ăn ké, bắt đầu chê bai mình chứ gì.

[Châu sư Phó: Vậy cậu cứ ở lại vịnh Tinh Thần đi, chỗ đó rộng, phòng lại nhiều, mà chắc chắn Tạ tổng không cho cậu về tiểu khu lúc trước ở đâu.]

[: Có lý ha.]

Châu Phó cảm thấy có chút nghi ngờ.

Dựa theo cách làm của Lộ Thức Thanh lúc trước, nghe nói phải ở chung Tạ Hành Lan thì chắc chắn sẽ từ chối ngay.

Chả có nhẽ cơm Dung Tự nấu ngon tới vậy, ngon tới nỗi cậu có thể chịu đựng ở cùng nhà với Tạ Hành Lan?

***

Đêm qua Lộ Thức Thanh phấn kích quá, tận 6 7 giờ mới mơ màng ngủ lại sô pha, may mà biệt thự bật hệ thống sưởi dưới sàn, cậu cũng không tới mức bị lạnh.

Ngủ được 4 5 giờ thì đã là giữa trưa.

Khi Lộ Thức Thanh có lại ý thức thì cảm giác tóc mái trước trán có người khẽ khàng vén sang bên, một bàn tay ấm áp ướm lên trán mình, hình như đang sờ thử xem mình có sốt hay không.

Mùi hương gỗ lạnh lẽo thuận theo bàn tay ấy, cứ quanh quẩn nơi chóp mũi cậu.

Lộ Thức Thanh mơ màng mở mắt ra, thừ người cả buổi mới thấy Tạ Hành Lan ngồi cạnh mình.

Hành lý của hắn còn đặt ở huyền quan, ngay cả áo khoác hắn còn chưa cởi ra, vẻ mệt mỏi còn đọng nơi chân mày, là dáng vẻ mệt mỏi bôn ba đường dài vừa mới đến.

Thấy Lộ Thức Thanh tỉnh lại, hắn nhạt giọng hỏi: “Sao ngủ ngoài sô pha? Cảm lạnh thì phải làm sao?”

Lộ Thức Thanh suýt nữa là thức trắng cả đêm, cả người lười nhác không muốn dậy, ậm ừ nói: “Không bị lạnh đâu.”

Tạ Hành Lan lặng lẽ thở hắt ra rồi lại hỏi: “Mắt sao rồi?”

Lộ Thức Thanh chớp mắt: “Khỏe rồi.”

“Xin lỗi.” Tạ Hành Lan nói, “Bên đó nhiều việc quá…”

Lộ Thức Thanh lắc đầu: “Không sao.”

Ai cũng bận cả, không thể ở bên cậu suốt ngày được. Chuyện này cậu đã hiểu được từ khi còn nhỏ rồi.

Tạ Hành Lan thoáng ngẩn người.

Hình như từ cái lúc vừa mới đến nhà họ Tạ, Lộ Thức Thanh chỉ có 10 tuổi đã hiểu chuyện tới nỗi người khác phải ngạc nhiên.

Có người nhớ tới, cậu sẽ vui vẻ tít mắt; Có người phớt lờ, cậu cũng không cảm thấy giận dữ buồn bã; Dù có bị lạnh nhạt Lộ Thức Thanh cũng không khóc không quấy, cứ lặng lẽ ngồi chờ một góc vậy thôi.

Tạ Hành Lan mặt lạnh lòng cũng lạnh, ấy thế mà hình như lại bị Lộ Thức Thanh bóp chặt mệnh môn.

Trong mắt lẫn vẻ áy náy, hắn dịu dàng nói: “Hôm nay là tết dương, qua năm mới rồi, em có muốn cái gì không?”

Lộ Thức Thanh nghiêng mái đầu.

Tạ Hành Lan cũng từng hỏi như vậy vô số lần, nhưng xưa nay Lộ Thức Thanh đều là “tôi sao cũng được”.

Ấy thế mà lần này cậu lại nghiêng đầu: “Gì cũng được à?”

“Ừ, gì cũng được.”

Lộ Thức Thanh không ngủ nữa, bật dậy ngồi trên sô pha.

Mái tóc đen của cậu rối bù, trùm chiếc mền màu cam lông xù trông như trái bí ngô, thoạt trông ngoan ơi là ngoan.

Lộ Thức Thanh lúng túng xoắn một góc chăn, hình như có chút ngại ngùng khi mở lời, mãi mới nói: “Cái, cái gì cũng được thật à?”

“Ừ.”

Lộ Thức Thanh hắng giọng nói nhỏ: “Tôi muốn… căn hộ này.”

Tạ Hành Lan ngẩn ra.

Vịnh Tinh Thần rất gần nhà tổ họ Tạ, căn hộ này ban đầu cũng là mua cho Lộ Thức Thanh, chỉ là thi thoảng sẽ có người nhà họ Tạ sang đây tặng đồ, Lộ Thức Thanh lại không muốn dính líu với người nhà họ Tạ nên vẫn từ chối không vào ở.

Khó có dịp Lộ Thức Thanh đưa ra yêu cầu, Tạ Hành Lan đồng ý ngay.

“Được.”

Trải qua chuyện fan tư sinh lần trước, dù Lộ Thức Thanh không nói Tạ Hành Lan cũng không muốn cậu dọn ra.

Lộ Thức Thanh vui vẻ hẳn.

Như vậy không cần dọn nhà, cũng không phải nhọc lòng từ chối Dung Tự nữa, một ngày ba bữa…

Không đúng! Ba bữa?!

Giờ là giữa trưa rồi!

Lộ Thức Thanh chợt giật mình, vội chụp lấy điện thoại xem thử.

Sáng sớm Dung Tự đã gửi cho cậu quá trời tin.

[AAAAA: Không có ở nhà à? Nhấn chuông cũng không ai trả lời.]

[AAAAA: Tôi làm xong bữa sáng rồi. Cậu ngủ nướng hay ra ngoài rồi?]

[AAAAA: Không phải hôm qua đã hứa rồi sao? Hôm nay sao lại không để ý tôi nữa rồi? (Đó đó, tôi nói có mấy câu ca ca đã như vậy.jpg)]

[AAAAA: Được rồi, bị người ta chê là cái số của tôi mà, Lộ lão sư cứ dùng canh xương sườn dầu mỡ tổn hại dạ dày đi, tôi chỉ đành thưởng thức bát cháo ngô bí đỏ mình ên thôi.]

Lộ Thức Thanh: “...”

Không có chê, chỉ có tắt chuông điện thoại thôi!!



Đi bài: Marketing, tung tin…



Hay thôi mình đổi qua làm bộ mỹ thực…

Cháo ngô bí đỏĐừng Có Học Hư - Chương 29: Tôi ăn uống thỏa thíchSườn xào chua ngọtĐừng Có Học Hư - Chương 29: Tôi ăn uống thỏa thíchThịt kho tàu

Đừng Có Học Hư - Chương 29: Tôi ăn uống thỏa thích