Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đừng Có Học Hư

Chương 17: Ca ca huynh ghen tị à

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mỹ nhân tạc từ băng cũng có thể diễn hài hước dễ thương

Trong phòng thử vai, tổng đạo diễn và đạo diễn casting đang bận túi bụi.

Dung Tự đẩy cửa ra, tùy ý gật đầu với hai người họ rồi sải đôi chân dài đi tới một góc, ngồi xuống ghế dựa.

Bên cạnh có một người đàn ông khoác áo khoác đang vọc điện thoại. Người này tay dài chân dài dáng cao ngất, ngoại hình như siêu mẫu, ngũ quan ôn hòa đẹp đẽ. Trong lúc bận trăm công ngàn việc, anh ta vẫn ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái rồi “chậc” một tiếng: “Mới gặp người quen à?”

Dung Tự lười nhác ngồi đó: “Không quen.”

Đậu Trạc chẳng buồn ngẩng đầu: “Không quen ông chủ động đi follow weibo người ta chắc?”

Dung Tự: “...”

Dung Tự cười như không cười: “Ông không biết nói chuyện thì có thể khâu mồm lại.”

Đậu Trạc ở trong giới giải trí đã lâu, là biển hiệu của Truyền thông Tinh Trần, anh ta duy trì nụ cười hòa nhã lễ độ, hờ hững nói: “Dung thủy đế, đã nửa tháng rồi mà ngài vẫn còn canh cánh chuyện đó à. Đằng nào cuối cùng người ta cũng follow lại rồi còn gì?”

Dung Tự bị vạch trần cũng chả thấy lúng túng: “Xã ngưu” không cần thiết phải biết hai chữ lúng túng viết thế nào. Hắn dựa ghế, dáng vẻ không đứng đắn tí nào, nói bâng quơ: “Đó là hai chuyện khác nhau.”

Đậu Trạc thấy dáng vẻ hắn thế này thì cảm giác có điềm bất ổn: “Đừng nói ông nghẹn hỏng cái gì rồi đó nha?”

Dung Tự quay sang cười với anh ta, nhưng cười chứ không nói.

Đậu Trạc: “...”

Hai người đang chuyện trò rôm rả, nhân viên công tác cũng bắt đầu gọi người kế vào thử vai.

Số 29.

Đạo diễn casting lật phần giới thiệu vắn tắt của người thử vai.

Lộ Thức Thanh.

Tóm tắt lý lịch cá nhân sạch bong.

Kinh nghiệm biểu diễn bên dưới thông tin cơ bản là một cột toàn “không”, thậm chí đến cả ảnh ọt cũng không có.

“Đạo diễn Lý, kế tiếp thử vai Khương Khổng Niệm.” Đạo diễn casting nói, “Nhưng mới nãy đã định rồi, cho nghệ sĩ này lên cho có mặt hay kêu cậu ta về luôn?”

Đạo diễn Lý cau mày, trông không mấy vui.

Lần casting này, đạo diễn Lý chủ yếu đến là vì nhân vật phản diện có nhân khí cao nhất “Trường An Ý” - Triệu Trầm Tầm. Thế nhưng cả buổi sáng đã trôi qua, nghệ sĩ tới thử vai chẳng có lấy một người phù hợp với yêu cầu của ông ta.

Diễn viên vai Khương Khổng Niệm cũng coi như xuất sắc, đạo diễn Lý khoác tay, tỏ ý cho người ra về đi.

Dung Tự bắt chéo chân, nhàm chán nhìn sang, nghe vậy thì lông mày khẽ giật: “Vai Khương Khổng Niệm định rồi à?”

“Ừ.” Đậu Trạc gật đầu, “Mới định luôn, là nghệ sĩ của Giải trí Bộ Tróc, kỹ năng diễn xuất không tệ, rất hợp với Khương Khổng Niệm.”

Thường thì khi casting, gặp được người có độ phù hợp cao thì gần như đã thầm xác định, người tới thử vai sau rất thiệt thòi. Nếu không phải có diễn xuất rung động thì tám chín phần mười sẽ làm người chạy kèm.

Thấy đạo diễn casting định ra ngoài, Dung Tự chợt kêu ông ta lại: “Khương Khổng Niệm định rồi, mấy vai khác không phải vẫn còn à?”

Đạo diễn casting hắng giọng, nhìn đạo diễn Lý đã nhăn tít mày cả buổi: “Trước mắt còn mỗi Triệu Trầm Tầm chưa định thôi.”

Dung Tự “à” một tiếng.

Trong “Trường An Ý”, giai đoạn đầu, Triệu Trầm Tầm là linh vật hài hước đáng yêu, cả ngày cứ gọi nam chính Triệu Trác huynh trưởng dài huynh trưởng ngắn, ngọt muốn chết.

Nếu là Lộ Thức Thanh diễn Triệu Trầm Tầm…

Ồ, tưởng không ra cảnh mỹ nhân tạc từ băng diễn bé dễ thương đấy.

“Thử thử đi.” Dung Tự chống huyệt thái dương, biếng nhác nói, “Lộ Thức Thanh diễn xuất không tồi, thuộc phái thể nghiệm có thiên phú dị bẩm đó. Dạng diễn viên này khó gặp đấy.”

Đạo diễn Lý vẫn mãi cúi đầu chợt ngẩng lên: “Ai?”

“Lộ Thức Thanh.”

Đạo diễn Lý đã thấy qua bao nhiêu trai xinh gái đẹp ở giới giải trí, cho dù ngũ quan có xuất sắc hơn nữa thì ngoảnh đầu cũng quên ngay.

Nhưng đã trôi qua hơn một tháng, ông ta vẫn nhớ người mình vội vã lướt ngang trong tiệc tối sau buổi trao giải điện ảnh Hoa ngữ.

Lộ Thức Thanh có ngũ quan khí chất riêng biệt, gần như không ai thay thế được. Đạo diễn Lý còn tưởng số 29 là tiểu minh tinh nào đó, vội vàng lấy bản tóm tắt trong tay đạo diễn casting sang nhìn nhanh, trông thấy một mảng trống không cũng không có phản ứng gì to tát, nói ngay: “Kêu cậu ta vào thử.”

Đạo diễn casting nhanh chóng đi ra.

Dung Tự lại lười nhác ngồi về, nghiêng đầu thì thấy Đậu Trạc đang lặng lẽ nhìn mình.

“Nhìn cái gì đấy?”

“Nhìn ông đó.” Đậu Trạc từ tốn nói, “Nếu không phải tôi biết ông lâu thế thì chắc tin hết mấy lời trên mạng rồi đó.”

“Nói cái gì?”

“Nói ông gặp Lộ Thức Thanh là thấy sắc quên nghĩa, được dụi tay một lần thì mê mẩn không thể nào quên.”

Dung Tự: “?”

Ai đồn đấy?

“Bẩn thỉu.” Dung Tự phủ nhận tin đồn, “Tôi đấy gọi là thưởng thức diễn xuất của cậu ấy.”

Chẳng mấy chốc sau, Lộ Thức Thanh chậm rãi đi vào với đạo diễn casting.

Trông thấy gương mặt đó, đạo diễn Lý bất giác ngồi thẳng người lên.

Đến cả Đậu Trạc cũng không tự chủ được, ánh mắt bị hấp dẫn.

Không ngờ Lộ Thức Thanh lại không ăn ảnh tới vậy, người thật còn đẹp hơn ảnh chụp video nhiều.

Khí chất này là riêng một ngọn cờ, cao quý lạnh lùng chán đời, chỉ độc mình ta.

Vừa trông thấy bao nhiêu là người nhìn sang, Lộ Thức Thanh “chỉ độc mình ta” ầm một tiếng trong lòng, đầu óc rỗng không, suýt nữa vung tay chân cùng bên bước đi.

May mà Châu Phó có dặn cậu quy trình thử vai, chỉ cần lúc đạo diễn casting xác nhận thử vai với mình thì gật đầu, sau khi thử vai xong thì khom người là có thể êm thấm rút lui.

Lộ Thức Thanh chuẩn bị sẵn cái gật đầu.

Đạo diễn Lý: “Lộ Thức Thanh đúng không? Ngoại hình cậu không tệ, chỉ là vai Khương Khổng Niệm cậu tới thử đã định rồi…”

Lộ Thức Thanh đang định gật đầu, nghe đến câu này thì suýt nữa giật cổ.

Gì, gì cơ?

Đạo diễn Lý lại hỏi cậu: “Cậu xem hết kịch bản “Trường An Ý” chưa?”

Con tim Lộ Thức Thanh nhảy như điên, lát sau cậu mới mù mờ gật đầu.

“Trong đấy có một nhân vật phản diện là Triệu Trầm Tầm, cậu cảm thấy tính cách cốt lõi của nhân vật này là gì?”

Lộ Thức Thanh: “???”

Không phải diễn thử sao? Sao đột nhiên bắt đầu màn vấn đáp rồi?!

Kíu bé kíu bé!

Lộ Thức Thanh sắp thở không ra hơi mất rồi, bờ môi khẽ mấp máy, lại căng thẳng cả buổi trời mà đến nửa chữ cũng không nhả ra được.

Ngay lúc tai cậu bắt đầu nghe thấy tiếng ong ong, Dung Tự vẫn luôn thờ ơ đột nhiên lên tiếng.

“Hay thôi thử một cảnh ở đây là được rồi.”

Thấp thoáng nghe thấy giọng nói quen tai, Lộ Thức Thanh bối rối ngẩng đầu lên mới phát hiện ra Dung Tự đang ở đây.

Trông thấy người quen ở một nơi hoàn toàn xa lạ, con tim suýt vọt tới đỉnh đầu của Lộ Xã Khủng nện thật mạnh, không còn nín thở trong vô thức nữa, mong mỏi nhìn sang Dung Tự, liều mạng tìm chút cảm giác an toàn ít ỏi.

Đạo diễn Lý suy nghĩ: “Cũng được.”

Dung Tự là một trong số những người đầu tư cho “Trường An Ý”, đương nhiên cũng có tiếng nói trong việc chọn vai. Hắn bắt chéo chân, không chút đứng đắn lật kịch bản sột soạt, rất nhanh đã tìm ra một đoạn.

“Phân đoạn thứ 9 trang 78 đi.”

Đậu Trạc thu hồi tầm mắt khỏi người Lộ Thức Thanh, liếc nhìn kịch bản trong tay Dung Tự, khóe môi khẽ giật.

Phản diện Triệu Trầm Tầm của “Trường An Ý” bề ngoài ngoan ngoan nghe lời biết làm nũng, thực tế lại là kẻ điên thích độc chiếm, một tay khuấy nước chọc trời chốn kinh kỳ, đến cả anh trai mình cũng bày mưu hãm hại không chút nể tình.

Không biết phải trùng hợp hay không, cảnh Dung Tự chọn là:

Triệu Trầm Tầm bán mạng cho thái tử, bày mưu hãm hại suýt tiễn huynh trưởng xuống suối vàng. Triệu Trác cửu tử nhất sinh trở về từ nhà ngục tù, cả người đẫm máu đến chất vấn Triệu Trầm Tầm trong đêm mưa dông.

Câu đầu tiên của cảnh là:

“Hạng người như thái tử rốt cuộc có chỗ nào đáng cho đệ phải bán mạng tới vậy?”

Đậu Trạc cứ thấy Dung Tự đây là cố ý nhé.

Còn canh cánh chuyện người ta không bq61m theo dõi mình, chuyện có chút éc.

Lộ Thức Thanh vẫn có chút mù mờ, song hẳn là kĩ thuật diễn của cậu là thiên phú sinh ra đã có, rất nhanh đã học thuộc lời thoại, để kịch bản sang một bên.

Đạo diễn Lý hỏi: “Có cần tìm người đối diễn với cậu không?”

Trong những cảnh đối chọi gay gắt thế này, vẫn cần người tiếp thoại mới có thể nhìn ra được diễn xuất.

Lộ Thức Thanh dời tầm mắt về phía Dung Tự.

Dung Tự đã thả hai cái chân vắt chéo xuống, muốn cười mà không cười liếc nhìn cậu.

Lộ Thức Thanh do dự giây lát.

Mới nãy Châu Phó nói có vẻ Dung Tự đang giận mình, nếu mà kêu hắn tới đối diễn thì chắc sẽ càng thêm ghét mình; Đậu Trạc với mình cùng thuộc Truyền thông Tinh Trần, hình như quan hệ với Tạ Hành Lan cũng không tệ.

“Đậu lão sư đi.”

Dung Tự: “...”

Đậu Trạc nhướng mày đầy bất ngờ.

Đạo diễn Lý: “Rồi, Đậu Trạc qua giúp chút đi.”

Đậu Trạc nghiêng sang nhìn Dung Tự, nén cười đứng dậy gật đầu: “Ừm.”

Dung Tự ực ực ực, uống hết ly nước trong tay.

Triệu Trầm Tầm là kẻ tàn tật, hai chân bị phế cả, quanh năm đều ngồi xe lăn: Trong phim còn có không ít cảnh y được người ta ôm tới ôm lui. Đạo diễn Lý cố ý lấy xe lăn cho Lộ Thức Thanh ngồi.

Lộ Thức Thanh dằn lại cơn thấp thỏm trong lòng, ngồi lên xe lăn.

Khi bắt đầu thử vai, Đậu Trạc cầm kịch bản ê a tụng chữ trên đấy.

“Hạng người như thái tử rốt cuộc có chỗ nào đáng cho đệ phải bán mạng tới vậy?”

Lộ Thức Thanh ngồi trên xe lăn, cậu ngẩng đầu lên nhìn Đậu Trạc, phải thật lâu mới nhập diễn.

Đạo diễn Lý cau mày.

Trạng thái không đúng.

Không biết do lâm thời đổi vai diễn hay độ tương thích giữa Lộ Thức Thanh và Triệu Trầm Tầm quá thấp nữa, chỉ một ánh mắt thôi là đạo diễn Lý đã nhìn ra Lộ Thức Thanh không thích hợp với Triệu Trầm Tầm.

Hình tượng của Triệu Trầm Tầm là phức tạp lại rõ ràng, từ nhỏ y đã kính ngưỡng huynh trưởng mình, lại vì bị vứt bỏ mà sinh ra tâm lý vặn vẹo nham hiểm, vừa yêu vừa hận Triệu Trác. Mỗi lần thiết tử cục đều sẽ cố ý để lại cho Triệu Trác một đường sống.

“Hận” trong mắt Lộ Thức Thanh thiên về cố chấp lạnh lùng, duy chỉ phần “yêu” nọ là không có.

Chỉ vài phút ngắn ngủi bắt cậu hoàn toàn nhập diễn hình tượng mình chưa từng phân tích tìm hiểu, quả là làm khó, song khá hơn mấy diễn viên khác suy diễn ra rất nhiều.

Đạo diễn Lý liếc mắt nhìn Đậu Trạc hãy còn đang đọc ê a, chửi thầm có khi nào vì vậy mới không nhập diễn được chăng? Chỉ có thể kêu ngừng lại trước.

“Đậu Trạc, qua kia chơi đi. Chó đọc thoại còn ngon hơn cậu đấy.”

Đậu Trạc bỏ kịch bản xuống, vô tội nhìn sang.

Đạo diễn Lý mắng Đậu Trạc xong thì quay đầu sang: “Dung Tự, cậu đọc đi.”

Dung Tự: “...”

Chó Dung cũng không để bụng chuyện bị mắng mà trái lại còn giống như đã bắt được cơ hội từ lâu, hắn cười hớn hở xách kịch bản, dáng vẻ cực kỳ quyến rũ đi tới cạnh Lộ Thức Thanh, khắp người đều viết “anh đây phải rửa nỗi nhục bị fan hâm mộ cười nhạo mấy vạn lần”.

Đạo diễn Lý không ôm hy vọng gọi hai người bắt đầu.

Đối diễn với cái tên Dung Tự không đàng hoàng này, ai mà nhập diễn cho nổi?

Dung Tự mang theo nụ cười, đứng trên cao nhìn xuống Lộ Thức Thanh phía dưới. Sau khi đạo diễn Lý hô bắt đầu, nụ cười giả lả không chút keo kiệt dần mất đi, rõ ràng biểu cảm ngũ quan không có thay đổi gì thế mà cả người lại giống đã thay đổi chỉ trong tích tắc, ánh mắt cũng hóa lạnh căm.

“Hạng người như thái tử rốt cuộc có chỗ nào đáng cho đệ phải bán mạng tới vậy?”

Khác hẳn cái cách đọc như tụng kinh của Đậu Trạc.

Chỉ một câu thôi đã kéo người ta vào cái đêm mưa đối chọi quyết liệt nọ.

Lộ Thức Thanh ngồi trên xe lăng cụp mắt, ánh mắt trống rỗng, chốc sau mới từ từ ngẩng đầu lên.

Đạo diễn Lý đã thất vọng từ lâu chợt sững người.

Ánh mắt của Lộ Thức Thanh… đã bù đắp hết.

Dù “yêu” nơi đáy mắt vẫn cứ giả dối, thế nhưng như vậy mới chính xác.

Tình yêu mà Triệu Trầm Tầm dành cho Triệu Trác từ đầu đến cuối đều chỉ là lớp mặt nạ mà thôi.

Vừa trông thấy ánh mắt đó thì Dung Tự biết ngay, nhân vật Triệu Trầm Tầm này không ai khác ngoài Lộ Thức Thanh nữa.

Hắn đang đợi Lộ Thức Thanh diễn xong cảnh này thì chợt thấy ngũ quan đẹp đẽ vẫn luôn lạnh lùng hờ hững như sẽ chẳng ảnh hưởng vì bất kỳ điều gì lại chậm rãi lộ ra một nụ cười.

Lộ Thức Thanh sẽ không bao giờ cười như vậy.

… Triệu Trầm Tầm nở nụ cười ngoan ngoãn lại giả dối, y ngửa đầu lên, lộ ra chiếc cổ yếu ớt mảnh mai, bàn tay chợt nắm chặt vạt áo của huynh trưởng mình kéo một cái, tựa như muốn kéo người cùng huyết mạch với mình xuống khỏi tầng mây vậy.

Lộ Thức Thanh cười híp mắt, giọng nói lạnh lùng cũng trở nên ngoan ngoãn nhẹ nhàng, cứ như đứa trẻ đang làm nũng ấy.

“Sao vậy? Ca ca ganh tị à?”

Đồng tử của Dung Tự co thít lại.



Nhân khí: Độ nổi tiếng, được ưa thích

Phái thể nghiệm: Xuất phát từ bản thân, sống trong hoàn cảnh của nhân vật

Phái phương pháp: Là truyền thừa của phái thể nghiệm nhưng cho phép thay đổi đối tượng giao lưu

Phái biểu hiện: Không nhấn mạnh xuất phát từ bản thân mà nhấn mạnh xây dựng hình tượng nhân vật trong lòng mình
« Chương TrướcChương Tiếp »