- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi
- Chương 3: Phụ trách
Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi
Chương 3: Phụ trách
Hoặc là tôn nghiêm của cậu mất hết.
Hoặc là Hạ Chi Dã người chết miệng im.
Tóm lại nếu như lời nói dối tự bịa ngu ngốc về Madagascar này lộ ra ngoài một chút, dù ra sao thì cậu và Hạ Chi Dã cũng sẽ nhất định có một người biến mất.
Trước khi chuyện này xảy ra, Tống Yếm sẽ coi như trước nay chưa từng gặp người này, tắt điện thoại, ném vào hộc bàn, tiện tay lấy ra mấy tờ đề, để lại cho bạn cùng bạn mới của cậu một sườn mặt lạnh lùng vô tình.
Nhóc bạn cùng bàn của hắn lớn lên thật ra rất xinh đẹp, chỉ là tính tình có hơi kém.
Hạ Chi Dã không tiếng động cong môi, không nói thêm gì nữa, tùy tay kéo chiếc ghế nhỏ gần lối đi ra rồi ngồi xuống, nói với bàn trước: "Cho tôi mượn bài tập chép với nào."
"Được rồi!" Tiểu Béo hàng trước tất cung tất kính mà lấy ra một xấp bài tập, "Bệ hạ muốn sủng hạnh môn nào trước?"
"Môn nào nộp trước?"
"Anh quý nhân."
"Vậy nó đi."
"Đây ạ."
Hai người kẻ xướng người hoạ, quen cửa quen nẻo, vừa nhìn đã biết ngày thường làm chuyện này không ít.
Tống Yếm liếc mắt một cái, cảm thấy loại hoạt động nhược trí như lập tổ nhỏ kèm học chắc sẽ không giúp được gì cho vị tiểu bá vương trường Tam trung này đâu.
Kết quả cái liếc mắt này vừa lúc bị Hạ Chi Dã bắt được, đầu lệch về một bên, khóe môi câu lên: "Thế nào, có phải cảm thấy bạn cùng bạn của cậu con mẹ nó quá đẹp trai không hả?"
Tống Yếm lạnh nhạt vô tình dùng bút đỏ gạch một đường chéo lên bài thi: "Tôi chỉ cảm thấy loại người lăn lộn ngoài xã hội như cậu mà vẫn chép bài, rất hiếm gặp."
Hạ Chi Dã nghiền ngẫm xưng hô 'người lăn lộn ngoài xã hội' này một chút, khẽ cười nói: "Rốt cuộc thì làm nghề nào yêu nghề đó mà, chúng ta làm học sinh cũng không thể khiến giáo viên mất mặt được, cậu nói xem có phải đạo lý này không?"
Nghe có vẻ rất kiêu ngạo.
Tống Yếm thiếu chút nữa phát cho hắn phiếu hoa hồng.
Xem ra mặc dù báo cáo về các nhân vật nguy hiểm của Thẩm Gia Ngôn rất vô nghĩa nhưng ít nhất vẫn đúng chút ít --- có thể cách xa cái tên Hạ Chi Dã bao nhiêu thì cứ cách xa bấy nhiêu.
Dù sao mọi người đều biết, bệnh tâm thần có hiện tượng truyền nhiễm từ người này sang người.
Cậu không muốn tuổi còn trẻ mà đã hỏng đầu.
Nói như vậy, buổi chiều ngày khai giảng đầu tiên sẽ để cho học sinh bổ sung bài tập. Cho dù tỷ lệ nhập học của tam trung Nam Vụ không cao nhưng bài tập lại không ít.
Cả buổi chiều, Hạ Chi Dã bận việc cho giáo viên mặt mũi cũng xem như thành thật an tĩnh.
Tống Yếm cũng lấy mấy bài thi Thẩm Gia Ngôn gửi cho cậu làm một lần.
Mới vừa làm xong, Nguyễn Điềm liền xuất hiện ở cửa phòng học: "Các bạn học, cô tới thống báo vài việc."
Mọi người vội vàng chép bài, không ai quan tâm cô.
Nguyễn Điềm có vẻ đã quen, đứng trên bục giảng: "Chuyện đầu tiên là sáng ngày mai thu tiền lớp, 80, nộp cho ủy viên thể dục. Chuyện thứ hai là cô có hai tin tốt, các em muốn nghe cái nào trước?"
Vẫn như cũ không có ai quan tâm cô.
"Thế thì nói tin tốt bình thường trước nhé. Bởi vì lần này học bù vẫn cứ liên tục đến tháng chín lúc khai giảng, giữa chừng không có kỳ nghỉ nên vì giảm bớt gánh nặng cho mọi người mà nhà trường quyết định kể từ hôm nay trở đi đến ngày một tháng chín nguyên cả khối 11 không cần tham gia tiết tự học sáng và tối."
Im lặng ngắn ngủi.
"Đệt! Tôi không nghe lầm chứ! Trường học cuối cùng cũng biết làm người rồi!"
"Em Điềm đẹp nhất! Em Điềm vạn tuế!"
"Em Điềm ơi, vậy tin tốt không bình thường là cái gì?"
Phòng học vốn dày đặc tử khí bỗng sống dậy.
Nguyễn Điềm cười ngọt ngào: "Tin tốt không bình thường chính là cuối tháng chúng ta sẽ liên hợp với Ngũ trung, Bát trung, Thập Nhị trung, Nhị Thập Tứ trung, để tổ chức kỳ thi khảo sát chất lượng đầu năm vô cùng long trọng."
Mọi người mới vừa sống dậy lại chết tiếp trong nháy mắt.
"Ai, các em đừng như vậy." Nguyễn Điềm bổ sung, "Kỳ thi này nhà trường vì muốn cỗ vũ tính tích cực của mọi người nến đã chi một ít để tạo quỹ học bổng Lập Phu tính khen thưởng cho các bạn học có tổng xếp hạng lọt top 10 và bạn học có thứ tự tiến bộ lớn nhất trong lần thi chung này đó, mọi người tích cực chút đi."
Mọi người chết hoàn toàn luôn rồi.
Việc này cũng không thể trách bọn họ, chất lượng dạy học của tam trung bày ra ở đó, ngoại trừ năm ngoái chen được một hạng, mỗi năm top 10 thi chung đều bị Ngũ trung và Thập Nhị trung cắt xẻ hết, cho nên học bổng nhiều hay ít cũng có liên quan gì tới bọn họ.
Đến nỗi tiền thưởng tiến bộ ấy à, mọi người nghỉ hè làm cái gì trong lòng đều biết rõ, không thụt lùi đã xem như Phật Tổ pháp ngoại khai ân, cũng đâu dám tái phạm vào tham sân si.
Nguyễn Điềm bất đắc dĩ: "Thôi, các em tự mình tính đi. Tiết tự học hôm nay đến đây thôi, sáng mai giáo viên các môn sẽ kiểm tra bài tập đúng hạng, nên làm thì phải làm hết đi, nếu không kịp thì để bài tập tiếng Anh làm cuối cùng, nghe chưa?"
"Nghe... Ạ..."
"Xem bộ dạng xác chết của mấy em kìa. Tan học."
"Yeah! Ăn cơm! Xông lên!
Phòng học nháy mắt trống không, chỉ còn lại Nguyễn Điềm phía trước cùng với Tống Yếm Hạ Chi Dã đằng sau.
Hạ Chi Dã trước sau từ chối lời mời ăn cơm của bốn năm người, nghiêng đầu nhìn về phía Tống Yếm: "Bạn học ngoại quốc đến từ Madagascar này, nếu không tối nay tôi mới cậu ăn một bữa cơm nhé?"
Tống Yếm vẻ mặt bình tĩnh thu dọn sách vở: "Nếu cậu còn nhắc lại năm chữ đó thì tôi không ngại cắt đầu lưỡi cậu xuống rồi gửi chuyển phát nhanh đến đám cây xương rồng trên sa mạc ở Madagascar chịu nắng nóng bảy ngày bảy đêm đâu."
"..."
Hiển nhiên hằng ngày không có người nào dám nói như vậy với 'anh đại', biểu tình của Hạ Chi Dã có hơi kinh ngạc.
"Cho nên làm phiền nhường một chút."
Tống Yếm xách cặp xách đứng lên, rũ mắt nhìn hướng về tiểu bá vương trường tam trung bên người mình, vẻ mặt 'Cưng chọc ông nữa thì ông đây không dám đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì' đầy cool ngầu.
Hạ Chi Dã hơi ngẩng đầu, đối diện với cậu ba giây, sau đó chậm rì rì mà phun ra bốn chữ: "Cậu hung thật á."
Tống Yếm: "..."
Á mẹ cưng, cứng đầu cứng cổ.
*Cứng đầu cứng cổ: Raw là 拳头硬了, tui tra rồi mà không ra nghĩa của câu này nên tra từng từ nhưng cũng chẳng hiểu mấy.
Đang chuẩn bị ném Hạ Chi Dã lẫn ghế dựa đang chắn mất lối ra ra khỏi chỗ ngồi, Nguyễn Điềm trên bục giảng đã lên tiếng: "Sao hai em còn chưa đi?"
Hạ Chi Dã quay đầu lại, giọng điệu tản mạn: "Báo cáo cô giáo, sáng nay bạn học Tống Yếm có giúp em một đại ân, cho nên em muốn mời bạn ấy ăn cơm để bày tỏ lòng biết ơn."
"Như vậy à." Bộ dáng Nguyễn Điềm như bừng tỉnh đại ngộ, "Vậy bạn học Tống Yếm nhanh đi đi, vừa lúc có thể nhân cơ hội kết bạn với nhau, xây dựng quan hệ, bồi dưỡng sự ăn ý. Thành tích kỳ thi chung phụ thuộc vào các em, cố lên nhé!"
Tống Yếm: "..."
Mẹ nó ai muốn kết bạn với tên ngốc này.
Không chịu nổi Nguyễn Điềm tự mình tiễn bọn họ ra khỏi cổng trường, Tống Yếm chỉ có thể liệt mặt trả lời.
Phố cũ lúc chạng vạng ồn ào chen chúc, nhưng các cửa hàng đều đã lên đèn. Mấy quầy BBQ hay tôm hùm nướng cũng chật kín, nguyên liệu nấu ăn trong nồi bốc lên mùi khói dầu, trong không khí thoáng chốc tràn ngập hương vị của ớt cay cùng với hương liệu, ngay cả tiếng la hét cũng có vẻ sống động và đáng yêu hẳn lên.
Hạ Chi Dã hỏi: "Hẳn là cậu chưa bao giờ tới chỗ như này ăn cơm nhỉ."
Tống Yếm không trả lời.
Bởi vì cậu thật sự chưa bao giờ tới chỗ như thế này ăn cơm.
Tuy rằng mẹ mất sớm, ba không thích cậu, nhưng nói về phương diện sinh hoạt vật chất này thì từ khi hiểu chuyện đến giờ cậu đều được chu cấp rất tốt, đặc biệt là khi tuổi cậu ngày càng lớn, việc làm ăn của Tống Minh Hải cũng càng phát triển, cậu ở thủ đô có thể xem như là một phú nhị đại hàng thật giá thật.
Cậu cũng không phải chướng mắt những chỗ như thế này, chỉ đơn thuần là không có cơ hội.
Hạ Chi Dã nhìn biểu tình của cậu, đoán đúng tám chín phần mười, lười biếng gác tay lên vai cậu: "Được rồi, vậy hôm nay mới cậu một chầu lớn, để cậu biết được cái gì gọi là cao thủ nhân gian."
Giây tiếp theo móng vuốt đã bị dùng sức vỗ rớt: "Mẹ nó đừng động tay động chân."
"Mọi người đều là anh em, ôm một chút thì làm sao."
"Đờ mờ ai là anh em của cậu."
"Cùng nhau đánh lộn, cùng nhau dầm mưa, cùng nhau gặp phu huynh, cùng nhau nói dối, như thế mà còn chưa gọi là anh em hả?"
"..."
Tống Yếm nhất thời không thể phản bác.
Vì thế người anh em này liền dẫn theo cậu chen chúc qua đám người rồi xuyên qua xuyên lại rẽ trái rẽ phái lên dốc xuống dốc giữa đường phố xưa cũ.
Cuối cùng ngừng lại trước một cái xe đẩy nho nhỏ nấp trong góc phố: "Cô ơi, cho con hai chén mì đậu thật to vào, lấy thêm một phần khoai tây gai lớn nữa ạ."
Tống Yếm: "?"
Nếu cậu không nhìn lầm, cái xe đẩy be bé này nhiều lắm chỉ rộng khoảng 1m, bên cạnh đặt một lò than, trên lò than là một cái nồi, lại bày thêm hai cái bàn gấp và mấy cái ghế nhỏ, sau đó thì không có sau đó nữa.
Tống Yếm: "Chầu lớn?"
Hạ Chi Dã: "Cái chén này chưa đủ lớn?"
Tống Yếm: "..."
Rất lớn, lớn đến mức sắp bằng khuôn mặt của Tống Yếm.
Thịt được thái rất dày, sa tế đỏ rực một mảnh, khoai tây gai được chiên vàng giòn, được rắc thì là và bột ớt, ngửi siêu thơm.
Bà chủ bán mì trông rất gầy, đôi mắt thoạt nhìn to quá mức. Lúc bưng mì lên đây thì liên tục dùng thủ thế khoa tay múa chân về phái Hạ Chi Dã, trên mặt đầy vẻ hàm hậu và tươi cười.
Hạ Chi Dã đưa tiền cho bà, bà không chịu lấy, liều mạng đẩy trở về, cuối cùng khi Hạ Chi Dã nói câu 'Cô còn thế nữa thì sau này còn sẽ không tới' mới cố nhận lấy, tiếp tục đi phục vụ mấy người khách khác.
Mà Tống Yếm trước tiên đã dùng khăn giấy lau bàn ghế đến tận ba lần.
"Chú ý." Hạ Chi Dã tùy ý vứt cặp sách trên mặt đất, bẻ ra hai chiếc đũa dụng một lần đưa cho Tống Yếm, "Nếm thử."
Tống Yếm thật sự không có cách nào hiểu nổi hành vi dẫn mình quanh co một ngày chỉ vì đến góc xó xỉnh này ăn một chén mì có khả năng còn chưa có giấy phép kinh doanh của người này.
Nhưng vẫn chưa đến mức làm ra vẻ tính tình đại thiếu gia gì cả.
Nhận lấy đôi đũa, nếm một miếng, sợi mì chắc mịn, thịt được nấu chín vừa phải, hương vị thế mà không tồi.
Nhưng dù ăn ngon, cũng không đáng giá đến trình độ đi bộ hơn mười phút tới ăn, cho nên cậu cảm thấy Hạ Chi Dã hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút tật xấu, chỉ muốn nhanh ăn xong rồi chạy lấy người.
Mà trên thế giới có một thành ngữ gọi là không như mong muốn.
Đồng thời trên thế giới còn có một thành ngữ khác gọi là oan gia ngõ hẹp.
Hai người ngồi trong một góc gần bậc thang phía sau xe đây êm đẹp ăn mì, một âm thanh quen thuộc vô cùng gây mất hứng truyền lại đây.
"Ồ, bà chủ, việc buôn bán gần đây không tồi nhỉ."
"Ưm ưm, ưm ưm ưʍ."
"Đừng khoa tay múa chân, chúng tôi nhìn không hiểu, lấy tiền ra đây là được."
"Ưm ưm ưm!"
"Ồn ào cái gì mà ồn ào, bà mở cái quán mì này cũng liên quan không ít đến đại ca chúng tôi nhỉ? Nếu không chỉ với một người phụ nữ câm như bà thì mở được chắc? Thu bà chút phí bảo kê mà bà còn không vui, có hiểu... Đệt! Mẹ nó ai ném đũa đó!"
"Xin lỗi, trượt tay."
Hạ Chi Dã xoa tay, xoay người, đuôi mắt hơi nhướng, liếc nhìn đối phương, thoạt nhìn vừa tản mạn vừa không dễ trêu chọc.
Đám chổi lông gà vốn đang kiêu ngạo ương ngạnh lại ngẩn người.
Ba giây sau.
"Đệt! Hạ Chi Dã! Con mẹ nó tại sao chỗ nào cũng có mày hết vậy!"
Gà lông đỏ gần như tuyệt vọng, bộ vị không thể nói nào đó đã bắt đầu cảm thấy hơi thốn.
Hạ Chi Dã nghiêm túc đáp: "Có khi đây là duyên phận đấy!"
"Duyên phận mẹ mày!" Gà lông đỏ cầm dao nhỏ chỉ vào bọn họ, rống lên hùng hổ, "Việc lúc sáng ông đây không thèm so đo với mày, việc lần này chẳng liên quan gì đến mày, mày bớt lo chuyện bao đồng đi, mẹ nó bằng không đừng trách ông đây không khách khí!"
Nếu không phải buổi sáng đã chứng kiến bộ dáng mấy người này chạy trối chết, Tống Yếm đại khái có khả năng thật sự bị hù dọa.
Nhưng một màn kia ấn tượng quả thực rất sâu sắc, thế cho nên ngay vẻ một chút cảm xúc khẩn trương sợ hãi cũng chẳng có, chỉ là vẻ mặt hờ hững buông đũa, lấy điện thoại chuẩn bị gọi 110.
Lại bị Hạ Chi Dã đè cổ tay.
Tống Yếm nhấc mí mắt: "Hiện tại là xã hội pháp trị."
Vẻ mặt Hạ Chi Dã lộ vẻ triều mến: "Tôi biết. Nhưng quán nhỏ này không có giấy phép buôn bán."
Đòe mòe thế mà lại thật sự không có giấy phép buôn bán.
Nếu báo cảnh sát, sợ là cả quán lẫn nồi cùng bị khuân đi, xem như là chặt đứt đường sống của người phụ nữ câm này.
Tống Yếm làm không được loại việc này.
Vì thế mặt không đổi sắc mà đổi ghi chú của Thẩm Gia Ngôn thành 110, sau đó gọi điện: "Alo, 110 phải không, tôi muốn báo cảnh sát."
Thẩm Gia Ngôn đầu bên kia điện thoại: "?"
Chổi lông gà đầu bên này điện thoại: "??"
"Đại ca! Nó dám báo cảnh sát kìa!"
"Người trẻ tuổi quả thật không nói võ mồm!"
Trong đó có một tên chổi lông gà phản ứng kịp chuẩn bị nhào lên đoạt điện thoại Tống Yếm.
Tống Yếm phản ứng cực nhanh, giơ di động lên rồi đứng dậy lui về phía sau.
Nhưng mà chân cậu không cẩn thận dẫm hụt bậc thang, mắt cá bị trật, nháy mắt hít hà một hơi, thay đổi sắc mặt.
Hạ Chi Dã thấy thế, không nói hai lời, đứng lên, cầm lấy ghế gấp hung hăng đập vào đầu tên có ý đồ cướp điện thoại.
Một tiếng vang trầm thấp, người nọ che đầu lại thống khổ không thôi ngã xuống đất.
Hạ Chi Dã đứng bên cạnh gã ta, đuôi mắt tản mạn liếc quét về phía những người khác: "Còn đến không?"
Máu tươi theo ghế gấp trong tay hắn chảy xuống đất, dính lên đốt ngón tay thon gầy lạnh thấu xương, nhìn có hơi ghê người.
Những người khác: "..."
Không dám đến cho lắm.
"Không dám thì thừa dịp chưa nói địa chỉ cụ thể cho cảnh sát mà cút nhanh đi, nếu không chuyện này không dễ bỏ qua như vậy đâu." Thanh âm thiêu niên rời rạc lười biếng, lại không khó nghe ra sự lạnh lùng đè nặng trong đó.
Khác với thái độ cợt nhả không đàng hoàng mỗi lần đánh nhau lúc trước, động thái lần này của Hạ Chi Dã nhìn qua có chút hiếm hoi.
Hơn nữa lúc này có nhiều người đi ngang qua, nháo lớn thì chẳng có gì tốt với bọn họ. Gà lông đỏ cân nhắc một lát, cắn chặt răng: "Hôm nay tha cho mày, khoản nợ này về sau lại nói, các anh em, đi."
Một đám người rất nhanh đã biến mất ở đầu đường ồn ào.
Hạ Chi Dã ném ghế gấp, đi đến trước mặt Tống Yếm ngồi xổm xuống, duỗi tay cuốn ống quần của Tống Yếm lên. Tống Yếm muốn tránh nhưng lại bị Hạ Chi Dã dùng một tay dễ dàng cầm mắt cá chân.
Xương cốt quá mức gầy gò của thiếu niên cộm trong lòng bàn tay, có loại cảm giác mỏng manh.
Đầu ngón tay Hạ Chi Dã nhẹ nhàng vuốt ve qua nơi đó: "Sưng rồi, tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Tống Yếm rút mắt cá chân ra: "Không cần, tôi tự đi."
Hạ Chi Dã ngẩng đầu nhìn về phái cậu: "Tự cậu đi như thế nào?"
"Gọi đi."
"Cậu cảm thấy xe taxi có thể vào trong đây à?"
"..."
Nhìn sắc mặt suy sụp trong nháy mắt cảu đại thiếu gia, Hạ Chi Dã nhịn không được khẽ cười nói: "Yến tâm đi, bạn học nhỏ, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu. Cho nên cậu chọn bế con nít hay ôm công chúa?"
Tống Yếm vẻ mặt hờ hững: "Tôi chọn cái chết."
Bạn học nhỏ xinh đẹp như vậy, chết thì đương nhiên không có khả năng chết rồi. Tống Yếm cuối cùng vẫn bị Hạ Chi Dã mạnh mẽ bế đến ven đường, gọi taxi đi bệnh viện.
Lúc về ký túc xá đã là đêm khuya.
Dì quản lý ký túc xá vừa nhìn thấy cái chân bó bột của Tống Yếm đã nhịn không được hô thành tiếng: "Ai da, đây là làm sao vậy hả, có nặng lắm không con."
Tống Yếm chống nạng: "Không sao ạ, không quan trọng."
Quả thật không quan trong, chỉ là căng dây chằng mắt cá chân mà thôi, không xem là nghiêm trọng, bó thạch cao rồi dưỡng thương hai tuần, uống thêm chút thuốc tiêu sưng giảm nhiệt lag được.
Chỉ là đại thiếu gia xinh xinh đẹp đẹp trắng nõn sạch sẽ một khi bị thương liền vô cùng khiến người thương tiếc. Dì quản lý nhìn mà lòng đau như cắt, dùng loại ánh mắt oán trách tra nam nhìn về phía Hạ Chi Dã: "Có phải là nhóc làm không hả?"
Hạ Chi Dã lại không chút do dự: "Vâng, vấn đề của con."
Dì quản lý được nước: "Tôi biết mà! Tôi nói cho cậu nghe, ngày thương tự điên tự khinh thì không thể sao nhưng mà không được trêu chọc bạn học mới biết không? Nhưng nếu bây giờ việc đã lỡ rồi thì cậu thân là con trai, nhất định phải phụ trách, chăm sóc người ta cho cẩn thận biết chưa?"
Hạ Chi Dã gật đầu: "Dì cứ yên tâm, con sẽ chịu trách nhiệm với Tống Yếm."
Dì quản lý vừa lòng: "Coi như tạm được. Vậy hai đứa mau về phòng nghỉ ngơi đi, buổi tối đi ngủ sớm một chút, đừng ỷ vào tuổi còn trẻ mà lặn lộn qua nửa đêm, nghe thấy không?"
Hạ Chi Dã lại gật đầu lần nữa: "Vâng, biết rồi ạ, buổi tối sẽ không lăn lộn cậu ấy đâu."
Dì quản lý nhìn về phía Tống Yếm: "Con thì sao?"
Tống Yếm: "..."
Không biết vì cái gì mà đoạn đối thoại này càng ngày càng không thích hợp, cho nên cậu cũng chẳng muốn tham dự cho lắm.
Nhưng mà tấm lòng nhân ái cảu dì quản lý không cho cậu kháng cự, chỉ có thể căng da đầu: "Nghe rồi ạ."
Dì quản lý cuối cùng cũng vừa lòng rời đi.
Hạ Chi Dã nghiêng đầu nhìn về phía Tống Yếm, cười đến ái muội: "Đến đây đi bạn học Tống Yếm, vì chịu trách nhiệm với cậu nên tôi ôm câu lên lầu?"
Tống Yếm lãnh khốc tặng cho hắn một chữ: "Cút."
Sau đó chống nạng, chuẩn bị dựa vào nỗ lực của mình đỉnh cao không thể vượt qua trên tầng sáu của ký túc xá trường tam trung Nam Vụ.
Nhưng vừa trèo lên bước đầu tiên, 'cạch' một tiếng, chiếc nạng gỗ cũ kĩ của bệnh viện bị nứt ra.
Tống Yếm: "..."
Hạ Chi Dã: "..."
Người sau hoàn toàn nhịn không được cười thành tiếng: “Được rồi, không đùa cậu nữa. Phòng nào, tôi đỡ cậu đi lên."
Người trước mặt không biểu tình mà ném cây nạng xuống đất: “616.”
Hạ Chi Dã nâng mi: "Số phòng không tồi, rất cát lợi."
Cát lợi cái quỷ.
Nếu thật sự cát lợi thì không đến mức xui xẻo như vậy.
Tống Yếm trưng khuôn mặt như chết cha chế mẹ đỡ lấy cánh tay Hạ Chi Dã truyền đến, nương theo lựa khập khiễng đi lên lầu sáu.
Theo lý thuyết, cậu cảm thấy chuyện này không thể tính trên đầu Hạ Chi Dã.
Dù sao người ta chỉ là mời mình ăn một bữa cơm, cũng chẳng nghĩ đến sẽ hội ngộ với mấy tên côn đồ kia. Sau khi gặp đám côn đồ cũng là tự cậu muốn báo cảnh sát mới có thể hấp dẫn hỏa lực, cuối cùng trẹo chân.
Nguyên cả câu chuyện vốn dĩ không có bất luận sai lầm từ ý muốn chủ quan nào của Hạ Chi Dã.
Nhưng Tống Yếm cảm thấy cậu và Hạ Chi Dã người này đại khái trời sinh không hợp, nếu không cũng chẳng đến mức vừa gặp mặt đã thấy đánh nhau, còn biến mình thành một tên tàn phế nửa mùa.
Huống chi đầu óc người này nhiều ít còn có chút vấn đề.
Cho nên xuất phát từ bản năng trân ái sinh mệnh cùng với quý trọng chỉ số thông minh, Tống Yếm quyết định sau này sẽ cách Hạ Chi Dã càng xa càng tốt.
Tốt nhất xa đến mức có thể cả đời không qua lại với nhau.
Nếu không sợ ngày nào đó nhịn không được sẽ gây ra chuyện ảnh hưởng tới mạng người.
Nghĩ, đã tới cửa 616, Tống Yếm nhận lấy cặp sách từ tay Hạ Chi Dã, lạnh nhạt tiễn khách: "Tới rồi. Cảm ơn. Đi thong thả. Không tiễn."
Nhưng mà Hạ Chi Dã vẫn đứng ở tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Tống Yếm không kiên nhẫn mà nâng mí mắt, đè nặng sự táo bạo: “Cậu không cần về ngủ?"
Hạ Chi Dã cúi đầu, nhìn cậu: “Tôi muốn trở về ngủ, nhưng mà..."
“Có rắm mau phóng.”
“Cửa bị chặn.”
“?”
“Tôi lại không thể đánh người bị thương.”
"..."
"Cho nên có thể làm phiền cậu trước tiên nhường đường một chút, để tôi mở ra cánh cửa 616 đầy tôn quý này ra lại nói tiếp?"
"..."
Mở cục cớt, Tống Yếm muốn trực tiếp giữ cửa đến chết.
Hết chương 3.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Chi Dã: Có ngạc nhiên không, có bất ngờ không, có kí©h thí©ɧ không?
Lời của tui:
Chỗ nào có lỗi chính tả thì mọi người nhắc nhở để tui sửa lại nhé, tui cảm ơn trước.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi
- Chương 3: Phụ trách