Chủ nhiệm lảo đảo vài cái rồi xoay người lại tức giận nhìn về phía Kiều Ảnh.
"Kiều Ảnh, tôi thấy trò điên rồi." Mọi người cảm thấy Kiều Ảnh không giống người bình thường chút nào.
"Các người có thể báo cảnh sát, hoặc là tôi báo thay các người." Nói xong, Kiều Ảnh trực tiếp bấm 110 ngay trước mặt bọn họ.Mọi người hoàn toàn không tin người vừa rồi nói chuyện với Kiều Ảnh qua điện thoại là luật sư, càng không tin thật sự có người đến đây, nhưng cú gọi 110 này chắc chăn là thật.
Cảnh sát xuất hiện ở trường học cũng không phải việc nhỏ.
Thấy cô muốn gọi cảnh sát đến, sắc mặt hiệu trưởng lập tức trở nên khó coi, ông ta đứng bật dậy: "Trò này, trò còn dám càn quấy nữathì có tin tôi đuổi học trò không hả."
Tiếp theo ông ta lại sai bảo chủ nhiệm: "Cô Vương, lập tức gọi phụ huynh của học sinh này tới"
Không đợi chủ nhiệm thông báo cho cha mẹ của Kiều Ảnh thì phòng hiệu trưởng đã nghênh đón một vị khách không mời mà đến trước.
Cửa phòng không khóa nên người tới trực. tiếp đi vào như một cơn gió: "Sao có nhiều người ở đây như vậy? Đang mở đại hội gì sao?"
Hiệu trưởng tập trung nhìn vào, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, vội vàng đi vòng ra bàn làm việc, trông còn kích động hơn khi nhìn thấy cha ruột của mình sống lại: "Ôi, sao thị trưởng Phong lại đến đây."
Ông ta gần như lao đến trước mặt Phong Đăng để bắt tay.
Không ngờ Phong Đăng căn bản không bät tay ông ta mà lập tức đi vòng qua, bước nhanh về hướng Kiều Ảnh như một cơn gió: "Kiều tiểu thư”
Kiều Ảnh nhìn về phía Phong Đằng tươi cười như đóa hoa hướng dương lao đến trước mặt rồi vươn tay về hướng cô.
Cô hơi rũ mät xuống liếc nhìn, nhưng không bắt tay với ông.
Phong Đăng không để ý mà thu tay lại, nụ cười trên mặt không giảm mà còn tăng, lập tức. tự giới thiệu với Kiều Ảnh: "Kiều tiểu thư, tôi họ Phong, tên là Phong Đăng, là thị trưởng của Vân Thành."
Tâm tình Kiều Ảnh không tốt nên chỉ liếc nhìn ông ta một cái rồi không có phản ứng gì.
Phong Đằng đột nhiên xuất hiện làm mấy người ở đây vừa mừng vừa sợ, còn chưa chuẩn bị nghênh đón đã bị một câu "Kiều tiểu thư" của ông làm cho ngơ ngác.
Sau đó thái độ của Phong Đăng đối với Kiều Ảnh càng làm họ mở rộng tầm mắt, không rõ đây là tình huống gì.
"Thị trưởng Phong, ngài, ngài quen trò này sao?" Hiệu trưởng mơ hồ đã cảm thấy không ổn, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo, có hơi luống cuống.
Phong Đắng: "Kiều tiểu thư là khách quý của Phong gia chúng tôi
Hiệu trưởng choáng váng, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng: "Cái gì?"
Chủ nhiệm thốt lên: "Kiều Ảnh? Cô ta? Thị trưởng Phong không nói đùa với chúng tôi chứ? Nhà Kiều Ảnh ở khu phố cũ, cha mẹ đều là nông dân, sao cô ta lại là..."
Phong Đăng khẽ nhíu mày, không vui nói: "Có phải hay không tôi không biết sao? Tôi còn chưa đến mức già cả mắt mờ nhận lầm người."
"Tôi, tôi không phải ý này, nhưng cô ta..." Chủ nhiệm hoảng sợ, vội vàng giải thích, khó tin mà nhìn Kiều Ảnh.
Hiệu trưởng phản ứng rất nhanh, vội lái đề tài đi: "Thị trưởng Phong, ngài đột nhiên đến thăm trường là có chỉ thị gì? Xin ngài cứ việc nói ra, Thất Trung nhất định sẽ làm tốt."
Phong Đăng tằng hẳng một cái, cũng không quên thân phận của mình: "Sắp thi tốt nghiệp rồi, đến quan tâm những học sinh sắp thi đại học thôi."
Hiệu trưởng lập tức nịnh bợ: "Vân Thành có thị trưởng như ngài thật là có phúc, nếu các học sinh biết được nhất định sẽ rất vui mừng."
Phong Đằng không để ý đến lời nịnh nọt của ông ta.
"Lúc tôi vừa tới có nghe các người muốn đuổi... trò Kiều." Phong Đãng chỉ vào trận thế: giống như tam đường hội thẩm này (1): "Thế nào, trò Kiều phạm vào tội lớn tày trời gì."
(1) Là phiên tòa thời Trung Quốc cổ đại, nói về các chế độ giám sát
Đám giáo viên bị chỉ vào đều cúi đầu, lui về phía sau.
Hiệu trưởng vội vàng nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, đều là hiểu lầm."