Ánh trăng sáng trên cao, trang viên của nhà họ Tần nằm ở trung tâm thành phố giống như một khu nghỉ dưỡng, đèn sáng trưng nguy nga tráng lệ.
Những vệ sĩ được huấn luyện bài bản mặc vest đen đi qua đi lại.
Trợ lý Tân Nham vội vàng bước lên cầu thang bằng gỗ hắc đàn đắt tiền, tay vịn được chạm khắc tinh xảo. như đồ thủ công, thiết kế tuyệt đẹp lộ rõ sự sang trọng xa hoa.Tần Việt Hàn không thích những nhà kiểu phương Tây, hắn thích kiểu Trung Quốc yên tĩnh không kém phần sang trọng hơn so với những tòa nhà kiểu phương Tây lộng lẫy và tầm thường, tầng một được làm hoàn toàn theo phong cách phương Tây với trần phòng khách cao, trong khi tầng 2 là sự kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và phương Tây nhưng yếu tố Trung Hoa chiếm nhiều hơn.
Đi dọc hành lang dài, trợ lý Tân Nham gõ cửa phòng sách, sau khi nhận được sự cho phép của người bên trong, anh ta mới mở cửa bước vào.
“Tam gia, Tần thiếu gia.”
Hai chú cháu đang ngồi trên ghế sofa thảo luận về công việc, trên bàn gỗ hoa lê đặt rất nhiều tài liệu.
Tần Dục Sâm rót trà cho chú ba Tần Việt Hàn thì nhìn thấy vẻ mặt trợ lý của chú ba là Tân Nham kích động.
Hẳn là có thể hình dung như vậy.
Hắn ta không khỏi tò mò: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tân Nham: “Người của chúng ta bị cô gái kia phát hiện rồi.”
Hai chú cháu đồng loạt nhìn nhau.
Tân Dục Sâm: “Phát hiện ra rồi ư?”
Sao có thể chứ.
“Lúc nãy cô gái đó vừa đi ra ngoài đã nắm thóp được người của chúng ta.” Tân Nham cảm thấy thật khó Tin.
Việc Tân Việt Hàn đích thân giao, tất nhiên anh ta không dám làm sơ suất, người anh ta chọn đều là đàn em giỏi nhất, năng lực điều tra cũng rất đỉnh, nhưng lại bị một nữ sinh bình thường phát hiện ra.
Tần Dục Sâm: “Không dọa cô ấy sợ chứ?”
Vẻ mặt của Tân Nham càng kích động hơn, sau khi cẩn thận sắp xếp lại mọi chuyện, anh ta lên tiếng: “Tôi nghĩ người phải sợ hãi là người của chúng ta.”
Tần Dục Sâm ngạc nhiên, lại nhìn biểu cảm của Tần Nham, suýt chút nữa bật cười, nhưng bởi vì có Tân Việt
Hàn ở đây nên hẳn ta nhịn.
Để che đậy sự lúng túng của mình, hắn ta nói với Tân Việt Hàn: “Cô ấy thực sự là một cô gái rất thông minh."
Ban đầu khi nghe chuyện này Trần Dục Sâm không khỏi kinh ngạc, nhưng nghĩ đến sự thông minh và gan dạ của Kiều Ảnh, hắn ta cảm thấy rằng việc người của họ bị Kiều Ảnh phát hiện cũng không phải điều quá ngạc nhiên.
Tần Nham: “Đúng vậy, cho nên người của chúng ta đã tiết lộ thân phận và mục đích cho cô ấy biết, để tránh gây phiền toái cho cô ấy.”
Tần Việt Hàn hỏi: “Sau đó thì sao? Cô ấy nói gì?”
"Tâần Nham nhìn Tân Dục Sâm với vẻ mặt bối rối, như thể anh ta đang do dự có nên nói gì không.
Tần Dục Sâm thấy vậy vội vàng hỏi: “Cô ấy có nhắc đến tôi không?”
Trong lòng có chút mong đợi. Hắn ta chưa bao giờ gặp một cô gái thú vị như vậy, cũng rất tò mò Kiều Ảnh sẽ nói gì khi cô nhắc đến hắn 1a.
“Có.” Tân Nham suy nghĩ rồi truyền đạt lại lời của Kiều Ảnh: “Cô ấy nói, thì ra tiền của nhà họ Tần đều dùng để thuê vệ sĩ hết rồi à.”
Tân Dục Sâm: “Ý gì?”
Tần Dục Sâm không hiểu gì, lại nghe chú ba Tần Việt Hàn hỏi hắn ta: “Cậu cho cô ấy bao nhiêu?”
Sau khi Tân Việt Hàn nhắc đến, Tân Dục Sâm dường như hiểu ra: “Một trăm vạn.”
Chắc chắn là đủ rồi.
Tần Việt Hàn: “Thảo nào người ta nói toàn bộ tiền của nhà họ Tần đưa đều dùng để thuê vệ sĩ rồi:
Đây là cạnh khóe nói Tân Dục Sâm keo kiệt. Tần Dục Sâm: “.. ”