- Tin? Ta chỉ tin vào những điều ta thấy thôi.
- Thật sự không có mà!!
Lâm Lăng cười, rồi hỏi:
- Muội không thích đệ ấy sao?
Thời Nghi gật đầu lia lịa:
- Đúng vậy.
- Nhưng ta thấy đệ ấy rõ ràng thích muội.
Cô tỏ ra kinh ngạc:
- Gì? Thích muội? Không có chuyện đó đâu. Hắn ta là tên ác ma, chỉ biết tra tấn người khác. Tỷ xem, vào phủ có vài ngày mà muội gầy đi không ít đây rồi. Nhìn cũng biết trong phủ bị hắn ngược đãi ra sao!
Lâm Lăng cười, nét cười dịu dàng tựa nắng ấm:
- Ta còn lạ gì đệ ấy. Đúng là hơi khắt khe. Có điều... ánh mắt đệ ấy nhìn muội thì không sai vào đâu được. Đó chỉ có thể là ánh mắt nam tử nhìn người mình yêu. Trước giờ, đây là lần đầu tiên tỷ bắt gặp ánh mắt như vậy từ đệ ấy.
Cô nghe nói thế thì cười nhạt một tiếng, qua loa cho xong chuyện." Tên ác ma đó biết yêu đương cãi nỗi gì?"
Bát Vương phủ....
- Hàn tiểu thư!
Hàn Dung từ cửa lớn bước vào. Theo sau nàng có một thị nữ. Nàng mặc bộ xiên y màu vàng óng, chất vải mềm mượt, nhìn thôi cũng biết là hàng thượng đẳng. Đôi mắt long lanh, trong suốt như hồ nước. Lông mày lá liễu. Khắp người toát lên khí chất của tiểu thư con nhà quyền quý. Trên tay nàng là một bức tranh được cuộn tròn lại, thắt nơ đỏ cẩn thận.
Nàng bước từ từ trên sàn nhà lãng bóng. Bát Vương phủ tuy không tráng lệ như phủ của An Vương nhưng lại toát lên vẻ đẹp tao nhã tuyệt thế. Vậy cũng đủ hiểu chủ nhân của phủ là người thế nào. Hàn Dung rảo bước đến hoa viên, nơi những bông hoa đủ sắc đang nở rộ. Nàng trông thấy Bát Vương đang ngồi thưởng trà trên bàn. Ở bên còn có một nghiêng mực, một cái bút và bức tranh đang vẽ dở. Dưới ánh nắng, chàng tỏa sáng đến chói mắt. Thấy chàng, Hàn dung cười tươi, tiến nhanh về phía ấy.
- Bát Vương gia!!
Nàng cất giọng, ánh mắt nhìn chàng như phát sáng. Vừa nói vừa nhún người, hành lễ. Không một động tác thừa, lễ nghi phép tắc đều đủ cả. Tử Lâm đang mải mê vẽ tranh nghe thấy tiếng gọi thì ngước mắt lên nhìn. Chẳng mấy bất ngờ, Hàn Dung cứ cách năm sáu ngày lại đến một lần, lâu dần thành lệ.
- Hàn tiểu thư, không cần đa lễ.
Bát Vương đứng dậy, cầm theo chiếc quạt mình yêu thich trên tay.
- Không biết hôm nay tiểu thư lại có món đồ tốt nào muốn cùng bản vương thưởng thức?
Hàn Dung nhẹ nhàng đáp:
- Gia phụ mấy hôm trước được tặng một bức "Nhật Nguyệt" rất đẹp, ta muốn đưa qua đây để ngài xem thử.
Vừa nói, nàng vừa mở bức họa ra. Tử Lâm trong phút chốc nhìn đến mê mẩn.
- Nhật Nguyệt? Một cái tên thật đẹp! Quả là tranh đẹp như tên!
Bát Vương ánh mắt chăm chú nhìn vào tranh, tràn đầy thị vị, thích thú.
- Ngài thích là được. Vậy bức tranh này xin tặng vương gia.
- Tặng ta? Hahha. Đúng là chỉ có tiểu thư hiểu bản vương!! Có điều Hàn tiểu thư đã tặng cho bản vương rất nhiều món bảo vật quý. Bức tranh này đẹp như vậy, tiểu thư vẫn nên giữ lại cho mình. Thi thoảng rảnh rỗi, bản vương sẽ đến Hàn gia cùng thưởng tranh.
Tâm lí như vậy quả là chỉ có Bát Vương thôi. Vừa khéo léo từ chối, vừa lại không sợ mất lòng. Vả lại cũng là cơ hội để ghé nhà Hàn Thái Phó. Đúng là vẹn cả đôi đường.
- Nếu vương gia nói vậy thì cứ theo ý của ngài đi.
Nói rồi nàng cuộn tròn bức họa lại, thắt lại nơ đỏ cẩn thận. Quay qua một bên, đưa cho nô tì cầm hộ.
- Hàn tiểu thư đứng nãy giờ cũng mệt rồi đúng không? Nào, qua đây ngồi đi.
Hàn Dung vui vẻ bươc slaij chỗ bàn trà, liếc nhìn sang bức tranh đang vẽ dở kia. Nụ cười trên gương mặt vụt tắt.
- Vương gia.... Đây là..?
- À, là bản vương rảnh rỗi nên cầm bút nguệch ngoạc đôi đường. Để tiểu thư chê cười rồi.
Trong tranh là một thiếu nữ xinh đẹp, dung nhan mĩ miều, ngũ quan sắc sảo. Tóc dài, tựa sen đón gió. Đẹp tựa tiên trời. Nét mặt toát lên khí chất phi phàm, tiêu soái, tự tại. Đúng, người đó không ai khác chính là Thời Nghi.
Hàn Dung nhìn tranh vừa ghen tị lại vừa cảm thán:
- Thiên hạ này thất sự có tuyệt thế giai nhân thế này sao?
Tử Lâm nghe nói liền mỉm cười ngọt nào:
- Có! Đương nhiên có! Nàng ấy là nữ tử đặc biệt nhất mà ta từng gặp. Là một bằng hữu tốt của ta. Có cơ hội nhất định ta sẽ để hai người gặp mặt. Chắc chắn tiểu thư sẽ thích!
Tử Lâm hết lời ca ngợi mà không để ý trong khóe mắt Hàn Dung đượm buồn. rõ ràng ròi, đây chính là nữ tử trong mộng của Bát Vương. " Hóa ra đây chính là người trong mộng của chàng? Cũng phải, chỉ cod nữ tử xinh đẹp tuyệt thế, sắc nước hương trời thế này mới xứng đáng. Ta có tư cách gì mà tranh giành chữ?". Tận đáy lòng nàng bất chợt dẫy lên nỗi buồn man mác
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Giây sau, một thân ảnh màu trắng từ trên bờ tường đối diện rơi xuống. " Bịch " Âm thanh khá to khiến cả hai giật mình quay người lại. À, thì ra là cái bóng dáng quen thuộc này!
- A! Đau chết ta mất!!
Giọng nói trong trẻo cất lên. Thời Nghi từ trong lùm cây vội vàng đứng dậy, không khỏi xuýt xoa. Cú va chạm mạnh khiến người cô đau nhức, lưng như muốn gãy ra." Sơ sót quá! Không cẩn thận vấp ngã!"
Hàn Dung kinh ngạc nhìn cô, đầu nàng hơi nghiêng nghiêng, từ xa hỏi vọng lại:
- Là ai đang ở đó?
Tử Lâm thấy cái dáng đi này thì rõ rồi, không lẫn vào đâu được. Đến lượt mắt chàng sáng quắc lên. Vội vàng chạy lại đỡ cô dậy:
- Không sao chứ? Sao lại đến đây? Còn là trèo tường nữa?
Nhìn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch này, chàng không nhịn được mà cười lớn.
- Hahaha, trông cô kia! Chẳng ra làm sao!
Thời Nghi nhăn mặt cau có:
- Ui da! Đau chết ta rồi! Hic, hic, cái mông của ta!