Quyển 2 - Chương 26: Thơ Ấu

Vào bữa tối, Lạc Dĩ Nhu vẫn dai dẳng hỏi dồn về vấn đề này, cho đến khi Lạc Dĩ Mạt từ chối đế lần thứ N+1 thì mới tạm kết thúc.

“A… Mệt quá đi!” Rốt cục cũng thoát khỏi màn tranh cãi ầm ĩ của anh em nhà họ, vừa ra ra khỏi phòng ăn, Ân Nhược Triệt đã vươn người than thở…

“Mệt gì vậy?” Lạc Dĩ Mạt ôm eo anh từ phía sau. Trải qua một trận cải vả ồn ào như vậy mà Lạc Dĩ Mạt vẫn có thể có tinh thần ôm ấp anh, khiến Ân Nhược Triệt không khỏi khâm

phục hắn.

“Thanh niên các cậu đúng là khỏe thật!” Ân Nhiệt Triệt liếc mắt, phóng tầm nhìn khắp ngôi nhà mà bọn họ sẽ ở lại trong suốt kì nghỉ.

“Tiểu Triệt của chúng ta cũng đâu có già!”

Lạc Dĩ Mạt hôn lên má anh, sau đó vội kéo anh đi: “Triệt, chúng ta đi xem phòng mình đi!”

Đã quen với việc bị lôi đi xềnh xệch thế này, Ân Nhược Triệt cũng không ra vẻ phản kháng. Nhưng dầu gì cũng cần một chút sỉ diện, nên anh đành la lên mấy tiếng khó chịu cho có lệ, dù vậy chân vẫn luống cuống chạy theo sau.

“Thế nào?” Lạc Dĩ Mạt mở cửa, dẫn anh đến trước ban công. Đứng ở nơi này, trang viên Hoa Lài chẳng khác nào một thảm hoa tuyệt đẹp, thoang thoảng hương thơm.

“Đây không phải là phòng của Lạc Dĩ Nhu sao?” Ân Nhược Triệt nuốt nước bọt, nơi này đến đẹp đẽ đến độ không biết dùng thứ gì để hình dung.

“Tất nhiên là không phải, anh ấy ở phòng bên cạnh. Đây là phòng của em. Nhưng bây giờ là phòng của em và thầy, phòng của hai người chúng ta!” Hai tay Lạc Dĩ Mạt vẫn để nguyên trên người anh. Trong khi anh im lặng nhìn vào mắt hắn. Mỗi khi vui vẻ, ánh mắt Lạc Dĩ Mạt đều đặc biệt lấp lánh, thâm thúy vô cùng.

Cảm thấy người bên cạnh đang đờ người ra nhìn mình, Lạc Dĩ Mạt ghé sát vào anh, nhỏ giọng thủ thỉ: “Triệt, đừng lo lắng quá, ở đây cách âm rất tốt!”

“Muốn nghe chửi phải không?” Hiếm khi nghe những lời thiếu đứng đắn của hắn mà anh lại không hề tức giận. Chỉ lười biếng ngả người dựa vào vai hắn.

Bọn họ chưa lần nào có cơ hội đặt chân đến một nơi nên thơ đến vậy. Cho nên anh cũng muốn cùng hắn lãng mạn một chút.

“Dĩ Mạt, cậu chưa từng nói với tôi cậu có anh song sinh, hại tôi phát hoảng lên được…”

“Ngạc nhiên mà! Vốn định xem nét mặt của thầy khi nhìn thấy hai người bọn em…” Lạc Dĩ Mạt đột nhiên chuyển sang giọng điệu tức giận: “Đều tại tên chết tiệt Lạc Dĩ Nhu kia!!”

“Có thể kể cho tôi nghe chuyện của cậu và anh cậu được không? Cậu chưa bao giờ đề cập đến người trong nhà trước mặt tôi…” Không muốn hắn tiếp tục bực mình, Ân Nhược Triệt

nhanh chóng lái sang chuyện khác.

“Được thôi! Nếu thầy muốn nghe thì em sẽ kể!” Lạc Dĩ Mạt vốn không nghĩ đến việc giấu giếm chuyện nhà, nếu anh hỏi, tất nhiên hắn sẽ thoải mái trả lời:

“Lạc gia… là một gia tộc lớn mạnh. Nhìn vào thì thấy họ có tất cả, nhưng đến chút tình cảm yêu thương bình thường cũng không có. Mẹ và cha em là kết hôn theo sắp xếp của gia tộc. Lấy nhau được 2 năm thì mẹ sinh ra bọn em, em và Dĩ Nhu…”

“Cha của em vốn là một kẻ bất chấp thủ đoạn. Dù trong lòng không hề yêu thương mẹ nhưng vẫn kết hôn vì lợi ích cá nhân. Trước mặt người ngoài vẫn luôn đóng vai một người chồng tốt, một người cha hoàn hảo. Nhưng thật ra thì…”

“Mẹ từ nhỏ đã mang bệnh tim. Từ sau khi sinh nở càng chuyển biến xấu hơn. Sau cùng, đến khi bọn em lên 6 tuổi, bàn tay vẫn luôn ôm ấp bọn em bất chợt vĩnh viễn buông ra…”

“Vào giây phút mẹ em hấp hối, bà đã nói với cha: ‘Bất kể Dĩ Nhu quyết định việc gì ông cũng đừng ngăn cản nó. Đời này ông không yêu tôi. Nhưng tôi mong ông có thể thỏa mãn chút nguyện vọng đầu tiên và cũng là cuối cùng của tôi…’. Mẹ mất, lão già tàn nhẫn ấy cũng tỏ ra chút sám hối, nhưng còn ích lợi gì chứ?”

“Có lẽ để chuộc tội, lão bước thêm bước nữa với một người phụ nữ khác, cho dù ông nội tuyệt đối không đồng ý. Cha em làm vậy, cũng để có người chăm sóc bọn em đến bây giờ…”

“Anh trai em khi bước vào năm thứ hai cao trung thì đột nhiên bỏ về nhà, bảo rằng không muốn đến trường nữa. Anh ấy nói giáo viên trên trường thật tầm thường, muốn tự học. Cha em không nói một lời, liền cho anh ấy tiền để xây trang trại Hoa Lài này. Sau đó thì anh ấy cũng rời khỏi Lạc gia, sống những ngày tháng yên bình ở đây”

“Đã là song sinh thì khó tránh bị người khác so sánh. Còn nhớ lúc nhỏ, đã có nhiều người nói về vấn đề này. Thế nhưng cũng thật kỳ lạ, cho dù là song sinh thì nhiều đôi vẫn có điểm khác biệt, chỉ có bọn em là hoàn toàn giống nhau, hệt như cùng một khuôn đúc ra vậy. Bọn họ không thể tìm thấy điểm bất đồng trên gương mặt, thì liền chuyển sang so sánh về tính cách của cả hai…”

“Dĩ Nhu khéo léo khôn ngoan, em nghịch ngợm phá phách. Từ nhỏ mọi thứ đều do anh ấy gánh vác, không những vậy còn rất nuông chiều em. Sau này, khi cha dạy em việc kinh doanh. Em sơ ý làm sai bảng báo cáo, bị người khác dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, cảm giác lúc ấy, quả là vô cùng khó chịu. Thế là em thức trắng một đêm, quyết tâm sửa lại cho bằng được. Dĩ Nhu bảo muốn giúp em một tay, em liền nói: ‘Chuyện do mình làm sai, cũng phải do mình tự sửa chữa. Em biết là anh thông minh hơn em. Thế nhưng em nhất định sẽ nỗ lực. Vì em thích thương trường, em muốn trở thành một doanh nhân thành đạt’… Khi đó em còn nhỏ, không hề hay biết những lời ấy đã vô tình tổn thương Dĩ Nhu.”

“Sau khi Dĩ Nhu dời đến trang viên Hoa Lài, em còn nghĩ anh ấy nhu nhược nên mới trốn chạy, né tránh thương trường mạnh được yếu thua. Em không hiểu, nên luôn cho rằng anh ấy nhút nhát. Thật lâu sau đó, em mới bắt đầu hiểu ra… Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần em muốn cái gì, Dĩ Nhu liền đem thứ ấy tặng lại cho em. Những thứ thuộc về anh ấy, anh ấy vẫn không hề do dự mà đưa hết cho em. Lúc mẹ gần mất cũng nói như thế, anh ấy luôn nghĩ cho người khác, cho đến bây giờ vẫn chưa một lần nghĩ cho bản thân mình”

“Thật ra, doanh nhân chân chính của Lạc gia… chính là Dĩ Nhu…”

Lạc Dĩ Mạt đột nhiên ngừng lại… rất lâu… hít thở không gian tràn ngập mùi hoa lài thơm ngát.

“Tên ngốc ấy… Vứt bỏ tất cả để chạy đến nơi này… cũng vì đứa em trai đần độn của anh ấy…. Một đứa em trai đầu óc tính toán không bằng một nửa anh ấy…

Vậy mà, đứa em ấy chỉ có thể vờ như không hay biết nỗi khổ tâm của anh mình… Bởi lẽ, một khi là người của Lạc gia, thì đều có dòng máu tự tôn mãnh liệt hơn kẻ khác”

Ân Nhược Triệt cắn môi. Lạc Dĩ Mạt đau lòng cho anh trai mình. Trong khi Lạc Dĩ Nhu có lẽ cũng hiểu rõ tâm sự của em trai. Mọi chuyện lúc này, không biết là nên nói hết ra, hay mãi mãi giấu kín trong lòng thì sẽ tốt hơn…