Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 2 - Chương 23: Trang viên hoa lài

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Thầy à, mùa hè này thầy đừng về nhà, theo em có được không?” Lạc Dĩ Mạt nằm trên giường, đặt quyển sách trên tay xuống, quay đầu nhìn về phía con người đang vùi đầu trong núi công việc kia.

“Gì cơ?” Kì thi cuối kì khiến anh bận không kể xiết, phải nói là sứt đầu mẻ trán luôn mới đúng.

“Em nói thầy đừng về nhà, đi chơi cùng em cho khuây khỏa!” Lạc Dĩ Mạt lại dán mắt vào quyển sách.

“… Ừm… Lát nữa tôi sẽ gọi điện về nhà hỏi ba mẹ”

Cứ như vậy, một học kì đã vội vã trôi qua không chờ đợi một ai. Kì thi bận rộn qua đi, kéo theo kì nghỉ thứ hai của bọn họ. Sau khi kì thi bên khoa mỹ thuật của Ân Nhược Triệt kết thúc, lại đến đợt kiểm tra bên khoa Luật của Lạc Dĩ Mạt. Cho đến khi kì thi của Lạc Dĩ Mạt hoàn tất tốt đẹp, sau một đêm ân ân ái ái, hắn liền thu dọn hành lý, bảo muốn dạo chơi đây đó. Tính cách của cậu ấm Lạc Dĩ Mạt vẫn cứ độc đoán như thế, khiến Ân Nhược Triệt không có cách nào từ chối.

Chỉ có điều, thời gian trôi đi quá nhanh. Học kì này… đúng là chỉ có thể dùng mấy chữ “kinh thiên động địa” để kể lại. Một An Dương từ trên trời rơi xuống khiến cuộc sống vốn đã nhiều màu sắc của họ càng thêm phong phú. Còn có trò đùa ác ý của Lạc Dĩ Mạt vào lễ kỉ niệm ngày thành lập trường, tàn nhẫn bóp nát hình tượng Công chúa truyền thống. Đã vậy còn biết bao nhiêu việc lớn nhỏ khác… khiến anh thầm nghĩ, tình yêu của họ sau này, chắc chắn sẽ còn gian truân hơn nữa.

Ân Nhược Triệt ngồi trên chiếc xe không rõ đi đến nơi nào. Từ trong xe nhìn ra khung cảnh hai bên đường. Lúc nghe anh nói sẽ cùng bạn bè đi du lịch một chuyến, mẹ anh im lặng một hồi lâu rồi mới đồng ý. Người mẹ lúc nào cũng la mắng anh, lúc nào cũng trêu chọc anh, cũng chính là người cưng chiều anh nhất! Ân Nhược Triệt chợt vui vẻ bật cười.

“Cười gì vậy? Mau xuống xe thôi!” Lạc Dĩ Mạt đứng dậy lên tiếng, thắt lưng đối diện anh “Lát nữa không có xe bus đâu. Chúng ta phải ngồi xe nhà nông đấy!”

Lạc Dĩ Mạt xách theo hành lý, sóng vai cùng anh trên con đường quê nho nhỏ. Ở nông thôn thật thích, không khí quả nhiên rất trong lành. Hít sâu vài cái, Ân Nhược Triệt đột nhiên nhớ đến quê mình, trấn Giáng Khướu.

“Có xe rồi kìa! Đi thôi!” Lạc Dĩ Mạt vẫy tay, một người nông dân ngồi trên chiếc xe to kềnh nhìn giống như xe kéo chạy đến trước mặt bọn họ. Ân Nhược Triệt nhìn thân xe cao cao mà không khỏi cau mày. Cái thứ này, tại sao không có cửa xe, anh làm thế nào leo lên được đây?

Lạc Dĩ Mạt cười to, ném hành lý trong tay lên trên, sau đó quay đầu lại hôn nhẹ lên trán Ân Nhược Triệt một cái. Hắn cúi xuống, cánh tay vòng qua gối anh. Rồi trước cái nhìn chất phác của bác nông dân, hắn ngang nhiên nhấc bổng anh lên, đặt lên xe.

Ân Nhược Triệt thiếu điều xấu hổ đến độn thổ. Nhìn thấy bác nông dân cười sang sảng mà tức giận quay qua tặng Lạc Dĩ Mạt một đấm.

“Tuổi trẻ đúng là tuổi trẻ, không gì tuyệt bằng! Vợ chồng son hai người quả là rất ngọt ngào a!” Bác nông dân kia ra vẻ hoài niệm thốt lên. Âm thanh phóng khoáng vang lên giữa cảnh ruộng đồng mênh mông, ngân vang mãi không dứt…

“Bác thật vui tính! Tuổi già nhưng người không già một chút nào!” Lạc Dĩ Mạt nhìn nhìn Ân Nhược Triệt, ngắm nhìn gương mặt đã đỏ bừng của anh “Bác à, đến trang viên Hoa Lài!”

“Được thôi!” Bác nông dân vừa dứt lời, xe đã bắt đầu xuất phát. Cái xe nhìn có vẻ rất cồng kềnh mà lại đi cực kì nhanh. Ngoại trừ đôi lúc Lạc Dĩ Mạt xuống xe mua sắm vài thứ ra, dọc đường đi đều rất thông suốt thoải mái, không hề gặp chút trở ngại gì.

Hai người thanh niên trên xe lâu lâu còn hứng chí la ầm lên. Huơ chân múa tay chẳng khác nào mấy đứa trẻ trong thôn. Tâm tình lúc này, chính là sự vui sướиɠ không có gì bì được.

Sau cùng, xe dừng tại một nơi mang tên là “Trang viên Hoa Lài”.

Ân Nhược Triệt vốn tưởng, một nơi thuộc gia tộc giàu có như Lạc Gia, trang viên Hoa Lài nhất định cũng phải sang trọng lộng lẫy như mấy pháo đài cổ mà anh từng xem trên TV. Nhưng trước mắt chỉ có hai tầng lầu giản dị thật sự khiến anh mở rộng tầm mắt. Tuy nhiên, xét ra cũng không đến nỗi khác xa tưởng tượng của anh, ít nhất nơi này cũng mang phong cách cổ kính, nhưng lại là phong cách cổ kính của gia đình nông dân thời xưa.

“Chúng ta đến gặp ai vậy?” Ân Nhược Triệt quay sang hỏi người con trai ra vẻ bí mật kia.

“Anh của em.” Sau khi trả lời, Lạc Dĩ Mạt kéo tay Ân Nhược Triệt vào trong lòng “Anh của em

là một người nghiện trà. Anh ấy nói anh ấy chán ghét cuộc sống thương trường, rồi đến nơi này xây nên trang viên Hoa Lài. Trở thành một người bình thường như bao kẻ khác. Đúng rồi, nơi này có tên là Trang viên Hoa Lài vì ở đây trồng rất nhiều loại hoa lài khác nhau. Anh ấy rất mê trà, đặc biệt là trà hoa lài…”
« Chương TrướcChương Tiếp »