“Đây là......”
“Âu phục. Âu phục nữ.”
Ân Nhược Triệt quay lại nhìn gương gần trong gang tấc của kẻ đối diện.
Lạc Dĩ Mạt dường như không quan tâm, vẫn tiếp tục trưng bày bộ quần áo của hắn.
“Cái này để làm gì?”
“Để thầy mặc!”
“Không cần!”
“Thầy đừng quên, Dĩ Mạt đã vì thầy mà biến thành trò cười cho cả trường. Thầy không thấy nên đáp trả một chút sao?” Đầu ngón tay của Lạc Dĩ Mạt nhẹ nhàng di chuyển trên tấm lưng trắng mịn lõα ɭồ của anh, vẽ vẽ vòng tròn bất định. “Thầy, nguyên nhân em không muốn thầy trở thành Công chúa của trường là vì… bộ dạng mặc y phục nữ của thầy, chỉ có mỗi mình em được phép nhìn thấy!”
Nói xong Lạc Dĩ Mạt liền nhanh tay nhét bộ quần áo kia thẳng vào ngực anh, sau đó đẩy anh vào phòng tắm: “Em không nhìn đâu! Thầy mau thay đi!”
Ân Nhược Triệt câm lặng nhìn bộ đồ trong tay mình: Một âu phục, một áσ ɭóŧ, và một quần trong của phụ nữ…
Một cái quần trong… gợi cảm quá mức cần thiết a.
Trong lúc nhất thời choáng vàng, Ân Nhược Triệt đã nhiều lần tự đấu tranh với bản thân.
Cuối cùng, sau một hồi khổ sở kháng chiến, kẻ ngốc ấy cũng đành ngoan ngoãn mặt cái áo trong vào, rồi đến bộ âu phục.
Lúc hé mở cánh cửa ra ngoài, ánh mắt chợt lườm đến cái quần trong anh cố ý bỏ qua đang nằm một đống kia.
Vốn định cứ thế mà đi ra, ma xui quỷ khiến thế nào lại đem thứ ấy mặc lên người. Loại quần gì mà chỉ có mỗi lớp vải ren mỏng tanh, thêm vài thứ hoa văn bắt mắt phía trên, hoàn toàn không đủ khả năng che đi thứ đàn ông bên dưới của anh.
Nhưng… loại y phục này nhìn thế nào cũng rất kí©h thí©ɧ. Khiến anh khi mặc vào cảm thấy tim mình đập liên hồi. Hít thở sâu, anh từ tốn đi đến trước mặt hắn.
Lạc Dĩ Mạt đã cởi sạch quần áo ướt, nằm trần như nhộng trên giường.
Khi thấy Ân Nhược Triệt xuất hiện, đôi mắt chợt nheo lại, phát ra thứ ánh nhìn nguy hiểm rợn người. Hắn giang tay ra, nhìn anh nói: “Đến đây!”
Ân Nhược Triệt giơ tay nắm lấy tay hắn, thuận theo ý hắn quỳ gối trên giường: “Nhìn quái đản lắm đúng không?”
“Sao lại quái đản…” Lạc Dĩ Mạt nuốt nước bọt. Đàn ông mặc trang phục nữ tất nhiên không thể hoàn mỹ. Nhưng khi bộ âu phục này được khoác lên người Ân Nhược Triệt, lại toát ra nét tinh tế, dịu dàng, như thể mong muốn được kẻ khác che chở nâng niu.
Nhìn anh như thế này… thật khiến hắn không sao tự chủ.
“Thầy… đáng yêu đến mức… không chịu đựng được” Lạc Dĩ Mạt quấn hai tay ôm chặt lấy chân kẻ đang quỳ trên giường, khản đặc thốt lên “Cho em “yêu” thầy có được không?”
Không đợi trả lời, bàn tay Lạc Dĩ Mạt đã nhẹ nhàng vuốt ve thứ đàn ông của anh bên dưới lớp ren mỏng manh.
Chỉ sau vài lần xoa nắn giản đơn, hắn lập tức đâm thẳng ngón tay vào cái động nhỏ chỉ được bao phủ bằng một sợi dây duy nhất.
“Thầy, thầy chảy rất nhiều nước!” Nước trong cơ thể không ngừng ứa ra. Mỗi lần Lạc Dĩ Mạt tiến vào, nước liền tràn ra, ướt đẫm ra giường.
Dòng nước ấm nóng này khiến anh nhớ đến lúc Lạc Dĩ Mạt tỉ mỉ tẩy rửa cơ thể của anh, cảm giác vô cùng ấm áp.
Lạc Dĩ Mạt quỳ xuống đối diện anh. Một mặt dùng tay đẩy nước ra, một mặt dùng răng từ từ tháo bỏ từng cúc áo trên bộ âu phục.
Khi ánh mắt chạm vào chiếc áσ ɭóŧ giấu kĩ bên trong, môi hắn vẽ nên một nụ cười xấu xa cùng cực.
Dùng cằm đẩy áo trong xuống dưới. Tiếp đến, hàm răng trắng của hắn lao thẳng vào ngấu nghiến hai điểm hồng phấn đã dựng đứng trước ngực anh.
“...... Ưʍ......” Ân Nhược Triệt ngửa đầu ra sau, từ cổ họng không đè nén nổi mà vô thức thốt ra một tiếng rên khẽ.
Ba ngón tay của Lạc Dĩ Mạt nhanh chóng lấy hết nước ra khỏi người anh. Khi thấy nơi ấy đã tạm khô ráo, hắn liền rút tay ra. Rồi đẩy hai ngón tay tiến vào, vuốt ve điểm mẩn cảm bên trong anh. Sau đó thêm một ngón nữa, chà sát hai bên da thịt.
“...... A... A...... Ư a... Aha...... Dĩ...... A a...... Mạt...... A......”
Đầu ngực đã hoàn toàn thuần phục trong miệng kẻ kia. Những kí©h thí©ɧ không ngừng giày vò khiến anh gần như phóng thích đến nơi. Bám chặt lấy vai người trước mặt, chờ đợi kɧoáı ©ảʍ lên đến đỉnh điểm.
Sau khi đã lo liệu cho chiếc động nhỏ xong xuôi. Lạc Dĩ Mạt kéo váy anh, thấy thứ cương cứng kia đã ngẩng cao từ lúc nào, ngóc đầu ra khỏi lớp qυầи ɭóŧ khêu gợi. Phía trên đã tím tái, liên tục run rẩy rỉ ra thứ chất lỏng trong suốt.
Lạc Dĩ Mạt gầm nhẹ một tiếng, vạch chiếc quần mỏng manh sang một bên, trực tiếp đâm thẳng vào trong anh.
Cảm giác chật chội ấy, âm thanh mê hồn ấy, lại thêm bộ âu phục bị tháo bỏ giữa chừng… điên cuồng khuấy động khao khát của hắn.
“A...... Aha... A... A...... Sâu... Sâu nữa... Ưʍ...... A......”
Ân Nhược Triệt gần như khóc đến nơi, vô thức đẩy một ngón tay vào trong miệng, vô thức liếʍ láp.
Hai chân đang gác lên vai Lạc Dĩ Mạt cũng mở rộng ra, anh luồn tay xuống thỏa mãn thân dưới của chính mình.
Lạc Dĩ Mạt thấy vậy, cũng hảo tâm giúp anh một tay, để anh nhanh phóng thích thứ du͙© vọиɠ đang tràn căng trong người.
Ân Nhược Triệt nháy mắt đã bắn ra trong tay họ, trong tay của hai người.
Lạc Dĩ Mạt cũng đang trong tình thế bị kí©h thí©ɧ đến mụ mị đầu óc. Khi đến gần cao trào vô thức đẩy điên cuồng vào bên trong anh. Phần váy của bộ âu phục đã bị đẩy lên đến thắt lưng. Chiếc áσ ɭóŧ vẫn còn trên người anh, hai sợi dây hai bên đã trượt xuống từ lâu, bám lấy cánh tay trắng nõn. Lạc Dĩ Mạt đưa tay nắm lấy hai hạt đậu nhỏ trên ngực anh, mạnh mẽ vuốt ve, phần hông cũng đồng thời tăng tốc, đẩy phần thân thể của mình vào sâu hơn trong anh…