Chương 9

Ánh sáng vàng nhạt của buổi chiều chiếu rọi qua những ô cửa sổ lớn của tòa thị chính thành phố, tạo nên những đường sọc ánh sáng lung linh trên sàn gỗ cũ kỹ. Hoàng và Vỹ bước vào, cả hai xuống thư phòng ở dưới tầng B1. Hoàng có chút mệt mỏi xen lẫn trong bầu không khí tĩnh lặng, nơi mà từng trang sách dường như chất chứa những câu chuyện đã bị lãng quên. Họ cần phải tìm ra manh mối để giải quyết vụ án bí ẩn này, và thư viện là nơi lý tưởng để bắt đầu.

“Chúng ta phải tìm thông tin về Nguyễn Văn Hải,” Hoàng nói, ánh mắt lướt qua các kệ sách đầy bụi. “Hắn không chỉ là một người lính bình thường; có điều gì đó kỳ lạ về hắn. Mai đã nói rõ rằng hắn có một quá khứ tối tăm.”

Vỹ gật đầu, tìm kiếm trong đầu những gì họ đã biết. “Phải. Hải từng là người lính và đã chết cách đây 50 năm, nhưng hắn lại trở thành một linh hồn không siêu thoát, thực hiện những điều ghê rợn. Còn ông Trọng, cái chết của ông ấy cũng liên quan đến Hải. Chúng ta cần tìm ra lý do tại sao.”

Họ tiến tới khu vực tài liệu lịch sử, nơi chứa đựng những ghi chép từ những năm chiến tranh. Hoàng kéo ra một quyển sách dày, trên bìa đóng từng mảng bụi lớn, mang tên Những Người Lính Không Trở Về, có vẻ như đó là một biên niên sử về những quân nhân đã hy sinh trong cuộc chiến. Anh lật nhanh qua các trang sách, tìm kiếm bất kỳ thông tin nào có thể giúp họ.

“Chúng ta có thể bắt đầu từ đây,” Hoàng nói khi tìm thấy một đoạn ngắn liên quan đến Nguyễn Văn Hải. “Đây là tên tuổi và số liệu liên quan đến hắn.” Vỹ cúi xuống, cùng Hoàng đọc đoạn mô tả:

“Nguyễn Văn Hải, sinh năm 1947, nhập ngũ vào năm 1967. Hắn được báo cáo mất tích trong một vụ đánh bom vào năm 1974. Không có thông tin về việc tìm thấy thi thể của hắn.”

“Không có xác?” Vỹ lẩm bẩm. “Có vẻ như Hải đã biến mất mà không ai hay biết. Điều này càng làm tăng thêm bí ẩn xung quanh hắn.”

“Đúng vậy,” Hoàng đáp, ánh mắt lấp lánh một cách nghi ngờ. “Có vẻ như Hải không chỉ là một người lính bình thường. Hắn có thể đã tham gia vào những việc mà chúng ta không thể hình dung được.”

Họ tiếp tục tìm kiếm trong các tài liệu khác, cố gắng thu thập thêm manh mối. Thư viện không chỉ chứa đựng những quyển sách mà còn là nơi lưu giữ ký ức của những người sống và đã chết. Những trang sách cũ kỹ, ngả màu thời gian, không chỉ là thông tin, mà còn là những câu chuyện, những bí mật mà không ai dám khám phá.

“Đây, Vỹ!” Hoàng đột ngột dừng lại và chỉ vào một đoạn viết. “Có một phần ghi chép về một nhóm lính đã ở cùng Hải trong một trận chiến. Họ đã trải qua nhiều điều khủng khϊếp, và sau đó tất cả họ đều không trở về. Một điều gì đó đã xảy ra trong trận chiến đó, có lẽ liên quan đến cái chết của Hải.”

“Cái gì đã xảy ra?” Vỹ hỏi, nỗi tò mò trỗi dậy.

“Trong trận đánh đó, một số lính đã nhìn thấy những hiện tượng lạ lùng, bầu trồi bỗng dưng nổi cơn giông tố, mây đen kéo đến, tiếng sấm chớp oanh tạc khiến cho cả phe ta lẫn phe địch địch đều sợ hãi khϊếp vía. Rồi họ nhìn thấy một vụ nổ lớn…có lẽ là bom rơi.”

“Sao họ lại dùng từ có lẽ…” Vỹ nói, trong lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo. “Hải đã không thể siêu thoát vì lý do nào đó. Ông ấy có thể đã chết một cách bi thảm trong trận chiến đó…”

Hoàng lật thêm một vài trang nữa, tìm kiếm thông tin về những người khác có thể đã biết về Hải. “Có thể có người đã nhìn thấy Hải trước khi ông ta mất tích,” Hoàng lầm bầm. “Chúng ta cần phải tìm những người còn sống, những người đã trải qua thời gian đó.”

Vỹ gật đầu, rồi bất ngờ anh chỉ vào một bức ảnh đen trắng ở giữa trang sách. “Này, nhìn kìa! Đây là một bức ảnh của những người lính, có thể có Hải ở đây. Để tôi xem nào.”

Hoàng đến gần, cùng Vỹ nghiên cứu bức ảnh. Trong bức ảnh có nhiều người lính trẻ tuổi, tất cả đều mang trên mình những bộ quân phục rằn ri, gương mặt họ hiện rõ sự căng thẳng của chiến tranh. Ở góc trái bức ảnh, một người lính có gương mặt quen thuộc khiến Hoàng ngạc nhiên. “Đó là ông Trọng!” anh thốt lên. “Tôi nhận ra ông ấy ngay.”

“Vậy có thể ông Trọng đã từng ở cùng với Hải trong trận chiến đó,” Vỹ nói, khuôn mặt anh sáng lên. “Điều này có thể giải thích tại sao ông ấy đã chết để gặp lại Lan. Ông ấy có thể đã tìm kiếm Hải để hỏi về Lan.”

“Điều này có thể giúp chúng ta hiểu rõ hơn về mối liên hệ giữa những cái chết này,” Hoàng nói, mắt sáng lên với sự phấn khích. “Chúng ta có thể cần liên hệ với những người đã sống trong thời gian đó, những người đã trải qua chiến tranh, để tìm hiểu thêm.”

Vỹ thở dài, cảm giác nặng nề đè lên vai. “Nhưng tìm ai bây giờ? Có lẽ tất cả những người lính đó đã trở về và không còn sống nữa.”

Hoàng gật đầu, nhưng vẫn không từ bỏ. “Không nhất thiết phải như vậy. Còn những gia đình của họ? Những người còn sống có thể biết nhiều về những gì đã xảy ra trong quá khứ.”

Hai người quyết định tiếp tục tra cứu thông tin trong thư viện. Họ khám phá những ghi chép cũ, những tài liệu lịch sử có thể giúp họ kết nối với những nhân chứng sống. Thời gian trôi qua, và họ đã tìm thấy một vài tên tuổi của những người lính vẫn còn sống, nhưng không ai trong số họ sống ở đây.

“Chúng ta có thể tìm thấy họ trong danh bạ điện thoại hoặc qua các tổ chức cựu chiến binh,” Hoàng nói, dường như cảm thấy có hy vọng. “Nếu chúng ta có thể kết nối được, có thể họ sẽ cho chúng ta biết thêm về Hải và những điều đã xảy ra.”

“Tôi nghĩ chúng ta nên thử,” Vỹ đồng ý. “Nhưng trước tiên, hãy xem xét những thông tin mà chúng ta đã tìm được về bệnh viện trung ương và phần xác của Mai. Có thể chúng ta cần phải ghé thăm nơi đó sau khi chúng ta có thêm thông tin.”

“Đúng vậy,” Hoàng nói, đưa tay lên vẫy chào những cuốn sách. “Chúng ta sẽ trở lại với những tài liệu khác. Nhưng giờ, ta phải lên kế hoạch cho bước tiếp theo.”

Họ rời khỏi thư viện với những trang ghi chép trong tay, trong đầu tràn ngập những suy nghĩ và câu hỏi về những bí mật chưa được giải mã. Họ hiểu rằng cuộc điều tra của mình đã bước vào một giai đoạn mới, nơi mỗi manh mối nhỏ nhất đều có thể dẫn họ đến một sự thật lớn lao hơn.



Trên đường đến bệnh viện, tâm trí Hoàng rối bời với những suy nghĩ. Hình ảnh của những người lính trong bức ảnh, cùng với câu chuyện của Mai, không ngừng vang vọng trong đầu anh. Điều gì đã xảy ra trong quá khứ khiến cho Nguyễn Văn Hải trở thành một linh hồn không siêu thoát, và tại sao những cái chết lại nối tiếp nhau?

Vỹ ngồi bên cạnh, không ngừng nghi ngờ về những gì họ đã khám phá. “Tôi không thể tin rằng mọi chuyện lại phức tạp đến vậy,” anh thở dài. “Có quá nhiều điều chưa được biết. Nếu Hải đã thực hiện những hành động khủng khϊếp, tại sao không ai báo cáo điều gì?”

“Có thể họ đã quá sợ hãi,” Hoàng nói, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước. “Nếu như lời Mai nói về Hải đúng, hắn có thể đã gây ra nỗi sợ hãi đến mức không ai dám lên tiếng. Họ có thể đã bị hắn đe dọa về lời nguyền và cái chết như ông Trọng...”

“Và giờ đây, chúng ta cũng đang đối mặt với hắn,” Vỹ nhận ra. “Hắn không dễ dàng buông tha cho bất kỳ ai…”

Những từ cuối cùng của Vỹ rơi vào không khí ảm đạm trong chiếc xe, khi cả hai tiếp tục trên đường đến bệnh viện trung ương. Bóng tối dần bao phủ, ánh đèn đường le lói như những đốm sáng yếu ớt, càng làm tăng thêm cảm giác bí ẩn và đáng sợ về vụ án họ đang theo đuổi.



Bệnh viện trung ương hiện ra trước mắt với kiến trúc cũ kỹ, những bức tường bám đầy rêu phong như bị thời gian ăn mòn. Hoàng và Vỹ bước vào khu vực chính, nơi các bệnh nhân và nhân viên y tế đi lại tấp nập. Mặc dù không khí bên trong có vẻ bình thường, nhưng đối với hai người, mọi thứ dường như bao phủ bởi một lớp màn u ám. Họ đi sâu vào bên trong, nơi mà những sự kiện bí ẩn dường như đã diễn ra.