Chương 8

Ánh mắt Vỹ không rời khỏi cái bóng đen đứng trước mặt họ. Hoàng vẫn giữ chặt lấy khẩu súng, nhưng cả hai đều hiểu rằng vũ khí lúc này có thể không đủ để chống lại thứ mà họ đang đối diện. Bóng đen đó, càng tiến lại gần, hình dáng của một người phụ nữ dần hiện rõ hơn. Hoàng cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo, nặng nề bao trùm lấy cả không gian.

"Đừng sợ," một giọng nói nhẹ nhàng nhưng u uất vang lên từ bóng đen đó. Vỹ và Hoàng nhìn nhau, ánh mắt cảnh giác nhưng cũng đầy sự ngạc nhiên.

"Tôi là Mai," giọng nói tiếp tục, rõ ràng hơn. "Tôi từng là một cảnh sát, như các anh. Tôi đã điều tra một vụ án... một vụ án mà đáng ra đã kết thúc 60 năm trước."

"Mai?" Vỹ hỏi lại, giọng không giấu được sự kinh ngạc. "Nhưng... cô không thể..."

"Phải, tôi đã chết," Mai đáp, giọng cô dần trở nên khàn đυ.c. "Linh hồn tôi bị giam cầm ở đây... bởi chính Hải."

Cả Hoàng và Vỹ đều lặng đi. Cái tên Hải một lần nữa xuất hiện, như một cái bóng đen ám ảnh suốt vụ án này. "Hải là ai?" Hoàng hỏi, mắt nhìn thẳng vào Mai, như muốn tìm câu trả lời. Mai khẽ lắc đầu, bước thêm một bước, để lộ đôi mắt trống rỗng, nhưng lại ẩn chứa nỗi đau không lời. "Hải... hắn từng là một người lính. Nhưng đó chỉ là vỏ bọc. Hắn liên quan đến một chuỗi vụ gϊếŧ người mà tôi đã điều tra 60 năm trước. Tôi đã gần như tìm ra sự thật... nhưng hắn phát hiện ra tôi."

"Cô đã chết vì hắn?" Vỹ thắc mắc, cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

"Phải," Mai đáp, giọng cô tràn ngập nỗi uất hận. "Hắn gϊếŧ tôi, rồi giấu xác tôi... phần thân thể tôi đã phân hủy từ lâu, nằm trong nhà xác của bệnh viện trung ương. Nhưng linh hồn tôi... bị hắn nhốt ở đây, như một con tin của thời gian."

Hoàng chậm rãi tiến lên, hỏi giọng nghiêm trọng: "Tại sao hắn lại giam cầm linh hồn cô?"

"Để che giấu tội ác của hắn," Mai đáp, đôi mắt trống rỗng giờ đây ánh lên sự quyết tâm. "Hắn muốn chôn vùi quá khứ, nhưng hắn không ngờ rằng các anh đã tìm đến nơi này."

“Nguyễn Văn Hải?” Hoàng lẩm bẩm, cảm thấy điều này bắt đầu liên kết lại với những gì họ biết. “Người lính đã chết cách đây 50 năm vì chiến tranh?”

Mai gật đầu, đôi mắt cô như đang chìm vào nỗi tuyệt vọng: “Đúng... ông ấy đã chết, nhưng linh hồn không siêu thoát. Nguyễn Văn Hải đã thực hiện những điều đáng sợ sau khi chết. Ông ta... nguyền rủa những người cố gắng khám phá sự thật về mình, và tôi là một trong số đó.”

Vỹ cố giữ bình tĩnh, hỏi tiếp: “Vậy... tại sao cô lại ở đây? Phần xác của cô giờ ở đâu?”

Mai nhìn xuống, giọng cô trĩu nặng: “Phần xác của tôi... đã phân hủy trong nhà xác bệnh viện trung ương. Sau khi chết, tôi không được chôn cất mà linh hồn bị nhốt ở đây, dưới sự điều khiển của Hải. Ông ấy nhốt linh hồn tôi để ngăn tôi tiết lộ sự thật.”

“Vậy... Hải chính là người đứng sau tất cả?” Hoàng hỏi, cảm thấy tim mình đập mạnh.

“Đúng, hắn chính là người đã gây ra hàng loạt cái chết bí ẩn. Không chỉ có ông Trọng, mà còn nhiều nạn nhân khác bị kéo vào vòng xoáy bí ẩn này,” Mai thở dài. “Hải muốn bảo vệ bí mật của mình, và bất kỳ ai cố gắng tìm hiểu sẽ gặp kết cục giống tôi.”

Vỹ hít sâu, ánh mắt đanh lại. “Chúng ta phải chấm dứt chuyện này.”

Mai nhìn họ đầy cảm kích, đôi mắt đỏ dần dịu đi. “Cảm ơn hai người. Hãy làm điều đó, nhưng hãy cẩn thận. Hải rất mạnh, và hắn có thể còn nguy hiểm hơn các anh nghĩ.” Bóng dáng của Mai dần mờ đi trong không khí, nhưng lời nhắn cuối cùng của cô vẫn vang vọng: “Hãy nhanh lên, trước khi quá muộn.”

Mọi chuyện bắt đầu khó hơn chúng ta đã dự tính ban đầu, từ sâu trong ánh mắt của Hoàng, Vỹ có thể nhìn ra điều đó. Đầu tiên là cái chết của ông Trọng, sau đó là Lan, người trong thư, tiếp theo là lời nguyền mà người bảo vệ đã nói, rồi đến Hải, bay giờ là Mai… chúng ta đang trong một vòng luẩn quẩn. Nhưng nếu linh hồn của Mai bị mắc kẹt ở đây, hẳn phải có cách đưa cô ấy ra ngoài…

Hoàng đứng lặng nhìn vào khoảng không nơi Mai vừa biến mất, đầu óc anh rối như tơ vò. Từng chi tiết hiện ra rõ ràng trong tâm trí, như thể tất cả đang từ từ ghép lại thành một bức tranh đầy ám ảnh.

“Hải... ông ta nguyền rủa bất kỳ ai muốn khám phá sự thật về mình,” Hoàng lẩm bẩm, không giấu được sự lo lắng.

Vỹ, vốn luôn điềm tĩnh, giờ đây cũng không còn giữ được vẻ lạnh lùng như mọi khi. Anh quay sang Hoàng, mắt đăm đăm: “Chúng ta phải chấm dứt chuyện này, nhưng làm thế nào đây? Cái vòng xoáy này càng lúc càng sâu. Ông Trọng, Lan, bây giờ là Mai... tất cả đều chết một cách bí ẩn. Và còn Hải nữa, người lính đã chết 50 năm trước trong chiến tranh.”

Hoàng im lặng trong vài giây, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình. “Có một điểm quan trọng. Mai đã bị Hải gϊếŧ và nhốt linh hồn ở đây. Nhưng phần xác của cô ấy lại ở trong nhà xác bệnh viện trung ương. Nếu xác của cô ấy vẫn còn đó... có thể có một cách để giải thoát cô ấy. Phải có điều gì đó mà chúng ta chưa khám phá ra.”

“Nhưng Hải đã chết từ lâu,” Vỹ cắt ngang. “Ông ta làm cách nào để nguyền rủa và giữ linh hồn người khác khi ông ta đã là một linh hồn không siêu thoát?”

Hoàng nhìn sâu vào mắt Vỹ, như muốn tìm ra câu trả lời trong đó. "Có lẽ ông ta đã học được một cách... một loại bùa chú hoặc nghi thức cổ xưa nào đó, để kiểm soát cả cái chết. Nếu chúng ta có thể tìm ra cách phá giải những gì ông ta đã làm..."

Vỹ bước đi, tâm trí trĩu nặng với hàng loạt suy nghĩ. “Vậy giờ sao? Chúng ta quay về nhà, chờ đến sáng rồi lên sở cảnh sát lấy thông tin?”

“Không chỉ vậy,” Hoàng nói, ánh mắt đanh lại. “Chúng ta cần tìm hiểu sâu hơn về Nguyễn Văn Hải, không chỉ qua hồ sơ chính thức. Hải không phải là một người lính bình thường, không đơn giản như những gì chúng ta tưởng. Còn quá nhiều điều chúng ta chưa biết về ông ta.”

Vỹ nhíu mày: “Ý cậu là tìm hiểu qua những người còn sống có liên quan?”

Hoàng gật đầu: “Đúng, những ai biết về ông ta, về chiến tranh và những gì Hải đã trải qua. Có thể họ có thêm thông tin về ông ta trước khi chết. Rồi sau đó, chúng ta sẽ quay lại bệnh viện trung ương. Phần xác của Mai là một mắt xích quan trọng.”



Trở về nhà, hai người đàn ông ngồi xuống bàn, cố gắng gom lại mọi chi tiết họ có được. Hoàng mở máy tính, tra cứu từng tài liệu có liên quan đến Hải và những người liên quan đến vụ án từ 60 năm trước. “Mai đã tìm ra được sự thật, nhưng bị gϊếŧ trước khi cô ấy có thể nói ra,” Hoàng trầm ngâm. “Nếu chúng ta có thể tìm ra những manh mối cuối cùng cô ấy phát hiện, có lẽ sẽ có thêm thông tin.”

Vỹ ngồi lặng lẽ, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào màn hình máy tính. “Vậy chiều nay, sau khi ghé qua sở cảnh sát, nếu kịp thì chúng ta sẽ đến bệnh viện trung ương. Phải tìm ra cách để giải thoát linh hồn Mai.”

Hoàng khẽ gật đầu. “Phải, chúng ta phải phá vỡ vòng xoáy này trước khi có thêm bất kỳ ai bị nguyền rủa. Mọi chuyện đang trở nên phức tạp hơn chúng ta nghĩ.”

Ánh đèn hắt lên gương mặt căng thẳng của hai người. Dưới lớp sương mờ của sự thật, họ biết rằng một cuộc đối đầu khốc liệt đang đến gần, và Nguyễn Văn Hải, người lính đã chết 50 năm trước, sẽ không để họ dễ dàng khám phá sự thật.



Chiều hôm đó, trời còn mờ sương khi Hoàng và Vỹ rời khỏi nhà. Chiếc xe lăn bánh qua những con phố tĩnh lặng, ánh hoàng hôn đã dần buông xuống. Họ dừng lại trước cửa sở cảnh sát, nơi sự thật và những bí mật đen tối đang chờ được phơi bày.